TAY CỰ PHÁCH - Trang 181

như vậy đó. Chỉ có điều là anh đừng có gặp bất cứ người yêu nào của anh,
nhớ đấy nhé.”
David cảm động vì lời lẽ tha thiết của Kate. Anh cầm lấy bàn tay nàng và
nói. “Kate ạ, khi nào tôi lấy vợ, tội muốn có được một đứa con gái giống
hệt như cô.”
Kate đứng phắt dậy, nói bằng một giọng oang oang vang lên suốt phòng ăn.
“Quỷ tha ma bắt anh đi, David Blackwell!” Nói xong, nàng đùng đùng đi ra
khỏi phòng, trong khi mọi người trố mắt nhìn ngạc nhiên.
Kate tận hưởng từng giây phút một, trong suốt ba ngày hai người cùng sống
chung ở London.
“Tôi có một cuộc vui này dành cho cô”, David nói.
“Tôi đã mua hai vé xem vở kịch “Bà Wiggs và Mảnh đất trồng bắp cải”.
“Cảm ơn anh. Tôi muốn đi đến rạp Galety.”
“Không được đâu. Đó là nơi ca vũ nhạc. Nó không thích hợp với cô.”
“Tôi có xem tận mắt thì mới biết được chứ. Phải thế không?” nàng nói một
cách bướng bỉnh.
Hai người cùng đi đến rạp Galety.
Kate rất thích quang cảnh ở London. Xe hơi và xe ngựa chen chúc lẫn lộn;
các bà, các cô ăn mặc rất đẹp đẽ với những chiếc áo viên đăng ten, bằng vải
tuyn và xa tanh, với các đồ nữ trang lóng lánh; đàn ông mặc quần áo chỉnh
trề với gi-lê bằng vải sọc và vạt trước sơ mi trắng tinh.Hai người ăn trưa ở
Ritz và cơm tối ở Savoy. Rồi khi đến giờ ra về, Kate nghĩ thầm, “Chúng ta
sẽ trở lại nơi này. David và mình sẽ trở lại nơi này.”
Khi hai người đến trường học Cheltenham, họ được dẫn đến văn phòng bà
Keaton.
“Tôi xin cám ơn bà đã cho Kate vào học”, David nói.
“Dĩ nhiên, chúng tôi rất sung sướng nhận cô bé ấy ở đây. Hơn nữa, cũng là
một điều hân hạnh được giúp đỡ một người bạn của nhà tôi.”
Đến lúc ấy Kate mới biết rằng mình đã bị lừa. Chính David đã muốn nàng
phải đi học xa và đã thu xếp cho nàng đến đây.
Nàng cảm thấy bị xúc phạm và giận dữ, cho nên nàng không thèm nói với
David một lời từ biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.