TAY CỰ PHÁCH - Trang 237

ngủ với sự nguy hiểm mỗi ngày trong cuộc sống.
“Tôi hi vọng có thể giúp đỡ phần nào”, Kate nói một cách thận trọng.
“Công ty Hữu hạn Kruger-Brent có nhà máy tại nhiều nước Đồng minh và
trung lập. Nếu ai đó có thể đưa những người tị nạn đến các nơi ấy, tôi sẽ thu
xếp cho họ có công ăn việc làm”.
Bueller vẫn tiếp tục ngồi nhấm nháp ly cà phê. Cuối cùng, ông nói, “Tôi
không biết gì về chuyện này. Nhưng nếu bà quan tâm giúp đỡ một kẻ nào
trong cơn hoạn nạn thì tôi xin giới thiệu một ông chú của tôi ở nước Anh.
Ông ta đanh bị bệnh tê liệt kinh khủng lắm. Tiền thuốc thang rất cao”.
“Bao nhiêu?”
“Năm mươi nghìn đô la một tháng. Cần phải thu xếp làm sao để ký gửi số
tiền trả các chi phí thuốc thang ở London, rồi chuyển số tiền ký gửi ấy cho
một ngân hàng Thuỵ Sĩ”.
“Chuyện ấy có thể thu xếp được”.
“Ông chú tôi sẽ vui mừng lắm”.
Chừng tám tuần lễ sau, một làn sóng dân tị nạn, không lớn lắm nhưng đều
đặn, bắt đầu tuôn đến các nước Đồng minh để làm việc tại các nhà máy
Kruger-Brent.
Tony rời trường học sau hai năm học tập. Anh đi đến văn phòng của Kate
để báo cho bà biết tin này. “Con… con đã cố… cố gắng, mẹ ạ, thực sự cố
gắng nhưng con đã… quyết định rồi. Con muốn học… học hội hoạ khi nào
chiến tranh chấm dứt, con sẽ đi… đi Paris”.
Mỗi lời nói như một nhát búa.
“Con… con biết m… mẹ thất vọng lắm, nhưng con phải sống cuộc sống
của riêng con. Con biết con có thể khá… rất khá”. Anh nhận ra được vẻ
mặt của Kate. “Con đã làm những gì mẹ yêu cầu con phải làm. Bây giờ mẹ
phải… phải cho con một cơ hội làm theo ý muốn của con. Trường nghệ
thuật Chicago đã chấp thuận cho con theo học”.
Đầu óc Kate quay cuồng. Những gì Tony muốn làm thật là sự phí phạm
kinh khủng. Bà chỉ còn có thể thốt ra một câu hỏi, “Khi nào con dự định sẽ
đi đến đó?”
“Ghi danh bắt đầu vào ngày mười lăm”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.