TAY CỰ PHÁCH - Trang 254

Tony quay về phía Dominique nói, “Bà ấy là mẹ của mình nên mới nói
thế”. Rồi anh quay lại nói với mẹ. “André d’Usseau không đi đến dự những
cuộc triển lãm nhỏ đâu”.
“Ồ, Tony, ông ấy thể nào cũng phải đến. Ông ta có thể giúp cho con nổi
danh chỉ qua một đêm”.
“Hay đánh gục ngã con cũng chưa biết chừng”.
“Thế con không tin vào khả năng của con hay sao?” Kate nhìn con và nói.
“Cố nhiên là anh ấy tin.”. Dominique nói. “Nhưng chúng cháu không dám
hi vọng rằng ông d’Usseau sẽ đến”.
“Tôi có thể tìm các người bạn quen biết ông ta”.
Mặt Dominique rạng hẳn lên. “Thế thì tuyệt vời!” Nàng quay lại nói với
Tony, “Chéri, anh có biết nếu ông ấy đến vào ngày khai mạc thì điều ấy sẽ
có ý nghĩa như thế nào không?”
“Mình sẽ rơi vào quên lãng hoàn toàn”.
“Đừng có nói đùa. Em biết sở thích của ông ấy, Tony ạ. Em biết ông ấy
thích những gì. Chắc chắn ông ấy sẽ thích các bức hoạ của anh”.
Kate nói, “Mẹ không tìm cách mời ông ta đến, trừ khi con bằng lòng”.
“Dĩ nhiên anh ấy muốn rồi, thưa bà Blackwell”.
Tony thở mạnh một cái. “Con sợ… sợ quá, nhưng thôi, mình cứ thử làm
như vậy xem sao”.
“Để mẹ sẽ tìm cách”, Kate nhìn bức tranh trên giá vẽ một hồi lâu, rất lâu,
rồi quay lại nhìn Tony. Một vẻ buồn thoáng qua trong đôi mắt bà. “Con ạ,
mẹ phải rời Paris ngày mai. Chúng ta có thể ăn cơm chung tối nay được
không?”
Tony đáp, “Được lắm, mẹ ạ. Chúng con rảnh tối nay”.
Kate quay về phía Dominique và nói một cách duyên dáng, “Cô thích ăn
cơm ở Maxim’s hay ở…”
Tony nói thật nhanh. “Dominique và con có biết một quán ăn nhỏ rất tốt,
không xa đây lắm”.
Họ cùng đến một quán ăn rẻ tiền ở Place Victorie. Thức ăn ở đấy ngon và
rượu cũng tuyệt hảo. Hai người đàn bà có vẻ ăn ý với nhau lắm. Tony cảm
thấy hãnh diện về cả hai người. Đó là một đêm vui vẻ nhất trong đời mình,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.