TAY CỰ PHÁCH - Trang 256

Những kẻ này dường như sống cuộc đời của họ quanh quẩn ở ven rìa thế
giới nghệ thuật. Tony quả quyết, “Mình chắc sẽ không bán được một bức
tranh khỉ khô nào”.
Ông Goerg vẫy tay ra dấu cho Tony từ bên kia phòng.
“Anh nghĩ rằng anh không muốn gặp bất kì ai trong số người này”. Tony
thì thầm với Dominique, “Họ đến đây để xé toạc anh ra từng mảnh”.
“Nói bậy nào. Họ đến đây để được gặp anh. Bây giờ, anh hãy tỏ ra dễ mến
đi, Tony”.
Và vì thế, anh tỏ ra dễ mến. Anh gặp tất cả mọi người, tủm tỉm cười luôn
miệng, và thốt ra những lời lẽ thích hợp để đáp lại những lời khen tặng
dành cho anh. Nhưng có thật đó là những lời khen tặng hay không? Tony tự
hỏi. Qua bao nhiêu năm, người ta đã đặt ra trong các giới nghệ thuật một
thứ ngôn ngữ để sử dụng khi nói về những cuộc triển lãm của các hoạ sĩ
không có tên tuổi. Những câu nói, nói lên đủ mọi thứ, nhưng chẳng có
nghĩa gì cả.
“Mình thực sự cảm thấy như mình đang hiện diện ở đó…”
“Thật tôi chưa hề được thấy một lối vẽ nào hoàn toàn giống như của
anh…”
“Đó mới thực sự là một bức tranh!”
“Nó như nói lên với tôi…”
“Anh khó có thể làm tốt hơn thế được…”
Khách vẫn tiếp tục kéo đến. Tony tự hỏi sức thu hút ấy là do sự tò mò
muốn biết về các bức tranh của anh hay là do phó mát và rượu được cung
cấp miễn phí. Cho đến lúc ấy, chưa có bức tranh nào được bán, nhưng rượu
và phó mát đang được tiêu thụ rất mạnh.
“Hãy kiên nhẫn”, ông Goerg thì thầm vào tai Tony. “Họ thích đấy. Thoạt
tiên họ phải nếm mùi vị tổng quát của các bức tranh nào đó họ ưa thích, họ
sẽ quay trở lại với bức tranh ấy. Một lát sau đó, họ hỏi giá, và khi họ rỉa vào
cái mồi thì, A lê hấp! Cá đã cắn câu!”
“Lạy Chúa, anh có cảm tưởng như anh đang tham dự vào một cuộc đi câu
cá vậy!” Tony nói với Dominique.
Ông Goerg hối hả chạy đến Tony, “Chúng ta bán được một bức rồi!”, ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.