TAY CỰ PHÁCH - Trang 286

một toà lâu đài, ở bên ngoài thành phố”.
“Thế cô học ở đâu?”
Marianne thở dài. “Chuyện ấy dài lắm. Trong thời gian chiến tranh, tôi
được gửi đi học ở Thụy Sĩ. Sau đó tôi theo học tại Oxford, tại Sorbonne, rồi
sống ở London trong mấy năm”. Nàng nhìn thẳng vào mắt Tony. “Tôi ở đó
từ dạo ấy đến nay. Thế còn anh?”
“Ồ, tôi ở New York, Maine, Thụy Sĩ, Nam Phi, ít năm ở Thái Bình Dương
trong thời gian chiến tranh, Paris…” Anh đột ngột ngưng lại, như cảm thấy
mình đã nói quá nhiều.
“Xin lỗi, tôi có vẻ như tò mò, nhưng thực sự tôi không sao hiểu được lí do
nào anh ngưng không vẽ tranh nữa”.
“Chuyện ấy chẳng có gì quan trọng cả”, Tony nói cộc lốc. “Thôi, chúng ta
đi ăn sáng đi”.
Hai người ăn sáng với nhau trên sân thượng, nhìn xuống vịnh mênh mông,
lóng lánh. Nàng là người rất dễ tiếp chuyện. Nàng có một vẻ đoan trang,
hiền dịu, khiến Tony cảm thấy rất mến. Nàng không đùa cợt, không nói lảm
nhảm. Nàng có vẻ thích anh một cách thành thực. Tony cảm thấy mình bị
thu hút bởi người thiếu nữ trầm lặng, nhạy cảm này. Tuy vậy, anh không
thể nào không nghĩ rằng một phần sự cảm mến của anh đối với nàng là do
anh muốn trêu tức mẹ anh.
“Khi nào cô trở về Đức?”
“Tuần sau”, Marianne đáp. “Tôi sắp lấy chồng”.
Câu nói của nàng quá bất ngờ, làm anh chưng hửng. “Ồ, thế à”, Tony nói
ngắc ngứ. “Tuyệt quá nhỉ. Ai vậy?”
“Anh ấy là một bác sĩ. Chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ đến lớn”. Tại sao
cô ấy lại thêm câu này vào. Nó có ý nghĩa gì không nhỉ?
Bất chợt, Tony hỏi, “Cô có vui lòng đến dùng cơm với tôi ở New York
không?”
Nàng nhìn anh, cân nhắc câu trả lời. “Tôi cũng thích được như vậy”.
Tony mỉm cười, tỏ vẻ hài lòng. “Đó là một cuộc hẹn hò”.
Họ ăn cơm với nhau tại một khách sạn nhỏ trên bờ biển ở Long Island.
Tony muốn đi riêng với Marianne, tránh xa cặp mắt của mẹ anh. Đó là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.