TAY CỰ PHÁCH - Trang 312

Alexandra đã lành lại hoàn toàn, không mang một vết sẹo nào trên người.
Eve cũng vượt qua được cảm giác tội lỗi một cách dễ dàng đến kì lạ. Vì bà
Kate đã trấn an nó, “Tai nạn có thể xảy ra với bất cứ ai, cháu ạ. Cháu đừng
có tự trách mình như thế.”
Eve đâu có tự trách mình. Nó trách bà Tyler tại sao bà ấy lại về nhà sớm để
làm hư hỏng tất cả mọi sự? Nó đã chuẩn bị hoàn hảo rồi mà.
Dưỡng đường, nơi Tony bị nhốt, nằm trong một vùng đất yên tĩnh có nhiều
cây ở Connecticut. Kate vẫn đi xe đến đó thăm anh mỗi tháng một lần.
Cuộc giải phẫu não thuỳ đã thành công. Anh không còn biểu lộ những dấu
hiệu hung hãn nữa. Anh nhận ra được Kate và hỏi han về Eve và
Alexandra. Nhưng anh không tỏ ra có ý muốn nào gặp chúng nó. Anh rất ít
quan tâm đến bất cứ thứ gì. Anh có vẻ như vui thích. Không, không phải là
vui thích, Kate chữa lại câu nói. Hài lòng thì đúng hơn. Nhưng hài lòng –
về cái gì?
Kate hỏi ông Burger viên giam đốc dưỡng đường, “Con trai tôi có làm việc
gì suốt mỗi ngày không?”
“Có chứ ạ, thưa bà Blackwell. Anh ấy ngồi hàng giờ để vẽ.”
Con trai bà lẽ ra có thể làm chủ cả thế giới này, thế mà anh ta lại ngồi vẽ
suốt ngày. Kate cố không nghĩ đến sự phí phạm nếu cái đầu óc thông minh
sáng láng ấy bị mất đi vĩnh viễn. “Anh ấy vẽ cái gì vậy?”
Viên giám đốc tỏ vẻ bối rối. “Không ai có thể nhận ra được anh ấy vẽ cái
gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.