TAY CỰ PHÁCH - Trang 393

tôi chỉ cần được bà cho phép thôi”.
Bà Kate nhìn xuống các giấy chứng nhận cổ phần mà Mellis đã trải ra một
cách cẩu thả. Bà nhận ra tên của tất cả các công ty ghi trên đó. Alexandra
bước đến gần Mellis, đôi mắt sáng ngời, “Ôi, anh yêu mến!” Nàng quay về
phía bà nội, nhìn với đôi mắt van lơn, “Bà?”
Kate nhìn hai người đang đứng bên cạnh nhau. Không có cách nào từ chối
chúng được nữa. Trong giây phút ngắn ngủi, bà thèm muốn được như
chúng nó. Bà nói, “Các người được phép của ta”.
Mellis nhoẻn miệng cười, bước đến bà Kate. “Xin bà cho phép”. Y hôn lên
má bà một cái.
Trong hai giờ kế tiếp đó, họ bàn với nhau về lễ cưới, “Cháu không muốn
một lễ cưới linh đình, bà ạ”, Alexandra nói. “Cần gì phải làm thế, phải
không bà?”
“Anh đồng ý.” Mellis đáp. “Tình yêu là một vấn đề riêng tư”.
Cuối cùng, họ quyết định tổ chức một cuộc lễ nhỏ với một vị thẩm phán
đứng ra làm chủ hôn.
“Cha anh có đến dự lễ cưới không, Mellis?” Bà Kate hỏi.
Mellis cười. “Không thể nào gạt ông ấy ra rìa được. Cha tôi, ba em trai và
hai em gái sẽ có mặt ở đây.”
“Tôi rất mong được gặp họ”.
“Bà sẽ thích họ.” Mellis đưa mắt nhìn Alexandra.
Bà Kate tỏ vẻ rất xúc động suốt tối hôm ấy. Bà mừng cho cháu gái bà –
mừng vì nó được lấy một người mà nó rất yêu quý. Bà tự nhủ, “Mình phải
nhớ bảo Brad Rogers đừng bận tâm tìm hiểu về tình trạng tài chính của
George Mellis nữa”.
Trước khi ra về, Mellis ngồi một mình với Alexandra và nói ra vẻ tình cờ,
“Anh nghĩ mình không nên để các giấy tờ chứng nhận một triệu đô la này
vương vãi ở trong nhà. Anh sẽ cất chúng tạm thời cho em.”
“Thật vậy sao?”
Mellis nhặt các giấy chứng nhận cổ phần lên, bỏ cả vào trong túi áo.
Sáng hôm sau, Mellis lặp lại công việc làm với Helen Thatcher giống như
trước. Trong khi Thatcher xuống lầu dưới để gặp anh (“Tôi có một món

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.