TAY CỰ PHÁCH - Trang 424

thần. Nhưng bây giờ gặp mặt nàng, anh nhận ra rằng vấn đề không phải
đơn giản như vậy. Anh lại nhớ đến câu nói của Mellis “Nhà tôi không khá
hơn chút nào. Tôi lo nhất là nàng có ý định tự vẫn”. Trái lại thế, anh chưa
bao giờ thấy một người đàn bà nào hạnh phúc và bình thường hơn nàng.
Phải chăng là do thứ thuốc nàng đang uống? Cuối cùng, anh cũng hỏi được
nàng về chuyện ấy, “John Harley nói rằng bà đang uống…”
Ngay lúc ấy, tiếng nói của Mellis vang lên, “À, em ở đây rồi! Anh gọi điện
thoại về nhà và được biết rằng em hiện đang ở đây”. Y quay về phía Peter,
nói, “Chào ông, bác sĩ Templeton. Tôi cùng ngồi ăn chung với hai người
được chứ?”
Thế là cơ hội tan biến mất.
“Tại sao anh chàng bác sĩ ấy lại muốn gặp Alex?” Eve hỏi.
“Anh chẳng hiểu chút nào”, Mellis đáp. “May mà Alex đã nhắn cho biết
rằng nàng đang ở đâu, trong trường hợp anh cần gặp nàng. Thì ra cô ấy đi
gặp Templeton. Lạy Chúa! Tôi vội vàng đi đến đó gấp”.
“Tôi e ngại chuyện ấy lắm”. Eve nói.
“Tin tôi đi. Chẳng có gì nguy hại cả đâu. Tôi đã hỏi cô ấy sau đó, và cô ấy
nói rằng hai người không thảo luận về vấn đề gì đặc biệt cả”.
“Tôi nghĩ rằng chúng ta nên xúc tiến chương trình của chúng ta đi”.
George Mellis cảm thấy một sự kích thích gần giống như tình dục rung lên
trong con người y qua câu nói ấy. Y đã chờ đợi cơ hội quá lâu rồi. “Khi
nào?”
“Ngay bây giờ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.