TAY CỰ PHÁCH - Trang 427

“Được chứ ạ”.
Bà Kate bước vào, nhìn quanh căn hộ bé nhỏ, nhưng không đưa ra lời bình
luận nào. “Bà ngồi được chứ?”
“Cháu xin lỗi. Xin mời bà ngồi. Xin bà tha lỗi cho. Bà dùng thứ gì để cháu
lấy. Trà, cà phê hay thứ gì?”
“Không, cảm ơn. Cháu có được khoẻ không Eve?”
“Dạ khoẻ, cảm ơn bà”.
“Bà vừa gặp bác sĩ Harley. Ông ấy nói cho bà biết cháu vừa gặp một tai nạn
ghê gớm”.
Eve nhìn bà nội một cách thận trọng, không biết chắc những gì sắp diễn ra.
“Vâng...”
“Ông ấy bảo cháu suýt chết, nhưng cháu không cho phép ông ấy báo cho bà
biết vì cháu không muốn làm cho bà phải lo lắng”.
À thì ra thế. Eve bây giờ cảm thấy yên tâm hơn. “Đúng vậy, thưa bà nội”.
“Điều ấy chứng tỏ rằng...” Bà Kate đột nhiên cảm thấy nghẹn lời. “...rằng
cháu quan tâm đến bà”.
Eve bắt đầu khóc thổn thức vì mừng thầm đã trút được một mối lo ngại.
“Cố nhiên rồi, cháu lúc nào cũng quan tâm đến bà”.
Thế rồi chỉ một lát sau đó, Eve ngã vào vòng tay của bà nội. Bà Kate ôm
nàng thật chặt, áp sát môi bà lên đầu tóc hoe đặt trên đùi bà, rồi bà thì thầm
“Bấy lâu nay, bà thật là ngu xuẩn. Cháu có tha thứ cho bà không?” Bà Kate
rút ra chiếc khăn mù soa để sỉ mũi. “Bà đã tỏ ra quá cứng rắn đối với cháu.
Nếu có chuyện gì không hay xảy ra cho cháu, chắc bà sẽ không chịu đựng
nổi”.
Eve vuốt ve bàn tay đầy gân xanh của bà nội và nói, “Cháu không hề gì, bà
nội ạ. Mọi việc đều tốt đẹp cả”.
Bà Kate đứng dậy chớp mắt để giữ lại những gịot nước mắt. “Chúng ta sẽ
khởi sự lại từ đầu, được không?” Bà kéo Eve lên, nhìn vào mặt nàng, “Bà
đã tỏ ra ngoan cố, cứng rắn, giống như cha bà xưa kia. Rồi bà sẽ đền bù lại
chuyện này. Việc đầu tiên bà sẽ làm là ghi tên cháu lại trên bản chúc thư
của bà, đúng như quyền của cháu đáng được hưởng”.
Những gì xảy ra lúc ấy quá tốt đẹp đến mức khó tin. “Cháu không cần tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.