TAY CỰ PHÁCH - Trang 447

“Tôi cố thu xếp. Mấy giờ?”
“Năm giờ được không?”
“Được, Keith ạ. Tôi sẽ gặp anh vào lúc ấy”
Thế là sự việc không thể gác sang một bên một cách dễ dàng.
Đến năm giờ, Harley mời Webster vào văn phòng.
“Anh muốn dùng thức uống gì?”
“Cảm ơn ông. Tôi không uống. Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy ông như thế này”
John Harley nhận ra rằng cứ mỗi lần gặp Keith Webster thì anh này lại đưa
ra lời xin lỗi về một chuyện gì đó. Webster là một anh chàng bé nhỏ, hiền
lành, không hề làm mất lòng ai, và chỉ thích làm vui lòng mọi người –
giống như con chó con chờ đợi người ta vỗ lên đầu. Thật khó tưởng tượng
được bên trong một con người nhợt nhạt, không màu sắc ấy lại ẩn nấp một
tài năng thật xuất sắc.
“Anh cần tôi có chuyện gì vậy, Keith?”
Keith Webster thở một cái thật sâu. “Về câu chuyện – như ông biết rồi đấy
– chuyện George Mellis đánh đập cô Eve Blackwell ấy?”
“Có chuyện gì liên quan đến việc ấy?”
“Ông cũng biết rằng cô Eve suýt chết”
“Phải”
“Thế nhưng vấn đề ấy không được cảnh báo cho cảnh sát. Do những sự
việc vừa xảy ra – vụ ám sát George Mellis và tất cả mọi thứ – tôi tự hỏi
rằng không biết mình có nên nói với cảnh sát về chuyện ấy hay không.”
Sự thể là như vậy. Không còn cách nào thoát ra khỏi vấn đề rắc rối ấy nữa.
“Anh nên làm bất cứ thứ gì mà anh cho là tốt nhất, Keith ạ.”
Keith Webster nói một cách buồn bã. “Tôi biết. Chỉ có điều là tôi không
muốn làm điều gì có hại cho Eve Blackwell. Nàng là một con người rất đặc
biệt.”
Bác sĩ Harley nhìn Webster một cách thận trọng. “Đúng vậy”
Keith Webster thở dài. “Điều băn khoăn duy nhất, bác sĩ John ạ, là nếu tôi
giữ kín câu chuyện này bây giờ, rồi sau này cảnh sát phát hiện ra thì không
còn mặt mũi nhìn ai nữa”
Điều đó tai hại cho cả hai chúng ta, John Harley nghĩ thầm. Ông thấy có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.