TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 120

Điều tôi muốn nói là, tôi đang đứng đó, môi chúm, óc nhúm, còn cô thì chỉ
bước tới đưa lưỡi mình vào miệng tôi. Trong một thoáng, tôi đã nghĩ có thể
cô vấp vào ván sàn nên đã thè lưỡi ra như một phản xạ - nhưng có vẻ không
giống thế lắm, và dù sao, một khi đã lấy lại thăng bằng rồi thì sao cô lại
không rút lưỡi vào?

Không, chắc chắn là cô đang hôn tôi. Giống như trong phim. Không giống
như trong cuộc đời tôi. Trong một vài giây tôi đã quá ngạc nhiên, và bị mất
phương hướng, không biết phải làm gì, bởi vì đã quá lâu rồi một chuyện
như thế này mới xảy ra với tôi. Trên thực tế, nếu như nhớ không nhầm, tôi
là một người hái ô liu dưới triều đại Rameses III khi chuyện đó xảy ra, và
tôi không chắc chắn mình đã đối đầu với nó thế nào.

Cô có vị của kem đánh răng, rượu, nước hoa, và thiên đường trong một
ngày đẹp trời.

“Anh nhập đội chứ?” Cô lại hỏi, và xét qua sự rành rọt của lời cô nói tôi
nhận ra rằng hẳn một lúc nào đó cô đã rụt lưỡi về rồi, mặc dù tôi vẫn còn
cảm thấy nó, trong miệng, trên môi, và tôi biết tôi sẽ luôn luôn có thể cảm
thấy nó. Tôi mở mắt ra.

Cô đang đứng đó, nhìn tôi, và đúng, đó chắc chắn là cô. Đó không phải là
người bồi bàn, hay cây treo mũ.

“Ồ,” tôi nói.

Chúng tôi quay lại bàn thì thấy Woolf đang ký tên vào hóa đơn thẻ tín
dụng, và có lẽ một vài điều khác cũng đang xảy ra trên thế giới, nhưng tôi
không chắc lắm.

“Cảm ơn vì bữa tối,” tôi nói, như một con rô bốt.

Woolf vẫy tay và cười toe toét.

“Rất hân hạnh, Tom,” ông ta nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.