TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 121

Ông ta vui mừng vì tôi nói “được”. Từ “được” trong câu“được, tôi sẽ nghĩ
về điều đó”.

Nói chính xác, tôi sẽ nghĩ cái gì thì không ai có thể nói ra một cách chính
xác, nhưng chừng đó đủ để làm thỏa mãn Woolf, và tạm thời tất cả chúng
tôi đều có lý do để thấy hài lòng. Tôi cầm cái kẹp tài liệu lên và bắt đầu lật
giở các tấm ảnh một lần nữa, từng tấm từng tấm một.

Nhỏ, nhanh, và dữ dội.

Sarah cũng hài lòng, tôi nghĩ vậy, mặc dù cô đang cư xử như chẳng hề có gì
nhiều nhặn đã xảy ra ngoài một bữa ăn lịch sự và một chút chuyện trò về
thời đại mới.

Dữ dội, nhanh và nhỏ.

Có lẽ, đằng sau cái vẻ điềm tĩnh đó đang có một vực xoáy tình cảm sục sôi,
và cô chỉ đang giữ cái nắp bên trên, bởi vì bố cô đang ngồi đó.

Nhỏ, nhanh, và dữ dội.

Tôi thôi không nghĩ về Sarah nữa.

Khi mỗi hình ảnh của cái thiết bị ác nghiệt này lướt qua mắt tôi, tôi dường
như cảm thấy bản thân mình từ từ tỉnh thức từ một cái gì đó, hoặc một nơi
nào đó. Thức dậy thấy mình đang ở trong một thứ gì khác hoặc một nơi nào
khác. Nghe thật kỳ lạ, tôi biết, nhưng đặc tính nổi bật của cỗ máy này - vẻ
xấu xa của nó, tính hiệu quả tối giản của nó, cái nhẫn tâm tột cùng của nó-
dường như thấm qua giấy ảnh mà xuống thấu tay tôi, làm máu tôi mát lạnh.
Có lẽ Woolf cũng nhận ra cảm giác của tôi.

“Nó không có tên gọi chính thức,” ông ta nói, chỉ tay về phía mấy tấm ảnh.
“Nhưng tạm thời nó được gọi bằng cái tên Máy bay Kiểm soát Đô thị và
Cưỡng chế Thi hành Luật pháp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.