TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 119

sinh trước đã.” Và chắc chắn đó là điều tôi muốn làm lúc đó, bởi vì tôi đang
bối rối, và bởi vì tôi thấy đồ sứ sẽ giúp cho tôi suy nghĩ tốt hơn.

Tôi bước chầm chậm ngang qua nhà hàng về phía cổng tò vò, đầu tôi vang
lên tiếng lạch cạch của đủ thứ hành lý cá nhân sắp xếp lộn xộn có thể rơi
xuống đầu làm bị thương hành khách - và tôi đang làm gì đây ngay cả khi
đang nghĩ về lúc cất cánh, lúc máy bay chạy lấy đà trên đường băng, và
khởi đầu của những hành trình? Tôi phải thoát ra khỏi chuyện này, thoát ra
thật nhanh. Nội việc xử trí mấy bức ảnh đó thôi cũng đủ ngu ngốc rồi.

Tôi rẽ vào cổng tò vò thì thấy Sarah đang đứng ở một hốc tường đặt máy
điện thoại trả tiền. Cô đứng quay lưng lại phía tôi, đầu hơi cúi về phía
trước, gần như tì hẳn vào tường. Tôi đứng đó một lúc, ngắm nhìn cổ cô, tóc
cô, hai vai cô, và phải, không sao, hình như tôi cũng liếc nhìn cả mông cô
nữa.

“Chào,” tôi nói, một cách ngu ngốc.

Cô quay lại, và trong chớp nhoáng tôi nhìn thấy sự sợ hãi thật sự trên mặt
cô - vì cái gì thì tôi hoàn toàn không biết - rồi cô mỉm cười và gác ống
nghe.

“Vậy là,” cô nói, và bắt đầu bước về phía tôi. “Anh nhập đội chứ?”

Chúng tôi nhìn nhau một lúc, rồi tôi cười lại, nhún vai, và dợm nói từ “ồ”,
cái từ mà tôi luôn nói mỗi khi bí từ. Và anh sẽ thấy, nếu như anh thử việc
này ở nhà, nó sẽ tạo thành âm “ô”, anh phải chúm môi lại như đang bĩu môi
- rất giống như khi anh tạo khẩu hình để huýt sáo. Hoặc có lẽ là khi hôn
nhau.

Cô hôn tôi.

Cô hôn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.