TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 117

“Không, tôi không có ý như thế, ông Lang,” ông nói. “Tôi muốn nói rằng
họ sẽ tạo ra một Thế vận hội Munich.”

“Tại sao ông lại nói với tôi tất cả những điều này?”

Chúng tôi giờ đang ngồi trong quán cà phê, và các bức ảnh đã được bỏ lại
vào trong kẹp tài liệu.

“Ý tôi là, nếu như ông đúng,” tôi nói, “và về phương diện cá nhân, tôi sẽ bị
tắc ở ngoài đó ‘nếu’ như tôi bị thủng lốp và không có lốp dự phòng - nhưng
nếu như ông đúng thì ông định làm gì với cái đó? Viết bài gửi Washington
Post
? Esther Rantzen? Hay thế nào?”

Cả hai Woolf đều im lặng, và tôi không biết chắc tại sao. Có lẽ họ nghĩ chỉ
cần đưa ra lý thuyết thôi là đủ - và tưởng là ngay khi nghe thấy nó tôi sẽ
nhảy dựng lên, mài sắc cái đĩa đựng bơ và gào lên đòi giết chết những kẻ
sản xuất vũ khí - nhưng đối với tôi chẳng thế nào là đủ cả. Làm sao mà đủ
được?

“Ông có nghĩ bản thân mình là một người tử tế không, Thomas?”

Câu đó được bật ra từ Woolf, nhưng ông ta vẫn không nhìn tôi.

“Không, tôi không nghĩ thế,” tôi nói.

Sarah nhìn lên.

“Thế thì thế nào?”

“Tôi nghĩ bản thân mình là một người cao ráo,” tôi đáp. “Một người nghèo.
Một người có cái bụng đầy căng. Một người có xe máy.” Tôi ngừng, và
cảm thấy mắt cô đang nhìn tôi. Ý như “Tôi không biết ông hiểu ‘tử tế’
nghĩa là thế nào.”

“Tôi cho là chúng tôi có ý đứng về phía các thiên thần,” Woolf nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.