TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 115

“Đương nhiên,” tôi nói và lại ngồi vào ghế để tiếp tục nghe bài giảng rất ấn
tượng của Sarah, có rất nhiều điều cô nói đã vụt qua đầu tôi, nhưng cái cốt
yếu, nếu như tôi hiểu đúng, có vẻ là như thế này:

Thiết diện của cánh quạt trực thăng, theo Sarah, ít nhiều tương đương với
thiết diện cánh của máy bay phản lực. Hình dáng của nó tạo ra một độ
chênh áp suất không khí giữa bề mặt phía trên và bề mặt phía dưới, tạo ra
một lực nâng. Tuy nhiên, nó khác với cánh của máy bay phản lực ở chỗ là
khi trực thăng di chuyển về phía trước, không khí đi qua cánh quạt xoay
theo chiều tiến nhanh hơn so với khi nó đi qua cánh quạt xoay theo chiều
lùi. Điều đó tạo ra lực nâng không đều ở hai phía của trực thăng, và trực
thăng càng bay nhanh thì lực nâng càng mất cân bằng. Cuối cùng thì “cánh
quạt lùi” sẽ thôi không tạo ra lực nâng nào nữa, và trực thăng sẽ nằm ngửa
bụng lên mà rơi xuống đất. Điều đó, theo Sarah, là một khía cạnh tiêu cực.

“Ở Mackie họ làm thế này: họ đặt hai động cơ trên cùng một trục, quay
theo hai hướng ngược nhau. Cân bằng lực nâng ở cả hai phía, có khả năng
tăng gần gấp đôi vận tốc. Cũng không có phản ứng xoáy, do đó không cần
có động cơ đuôi. Nhỏ hơn, nhanh hơn, cơ động hơn. Biết đâu chừng cỗ
máy này sẽ có khả năng vượt trên bốn trăm dặm một giờ.”

Tôi gật đầu chậm rãi, cố tỏ ra mình bị ấn tượng, nhưng không thấy ấn
tượng cho lắm.

“Ồ, tốt đấy,” tôi nói. “Nhưng tên lửa cá nhân đất đối không Javelin có thể
đi được gần nghìn dặm một giờ.” Sarah nhìn lại tôi chằm chằm. Làm sao
tôi dám thách thức cô về mấy món kỹ thuật này cơ chứ? “Ý tôi là,” tôi nói,
“mọi chuyện cũng chẳng thay đổi nhiều lắm. Nó vẫn là một chiếc trực
thăng, vẫn có thể bị bắn rơi. Nó không phải là bất khả chiến bại.”

Sarah nhắm mắt một giây, băn khoăn xem phải nói như thế nào thì cái
thằng đần này mới hiểu được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.