TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 114

“Trực thăng hạng nhẹ,” Sarah trả lời, với cái vẻ như nói, “tưởng tượng mà,
xem có người lại không biết điều đó cơ chứ.” Woolf bố tiếp tục nói.

“Chiếc máy bay này là giải pháp cho chương trình đó. Nó là sản phẩm của
tập đoàn Mackie, được thiết kế để sử dụng trong các chiến dịch dẹp bạo
loạn. Khủng bố. Thị trường cho nó, ngoài đơn đặt hàng của Lầu Năm Góc,
còn có cảnh sát và quân đội ở khắp nơi trên thế giới. Nhưng với giá hai
triệu rưỡi đô la cho mỗi cái, thật khó để người ta quyết định.”

“Đúng thế,” tôi nói. “Tôi có thể hiểu được.” Tôi lại liếc nhìn những bức
ảnh và cố nặn ra điều gì đó thông thái để nói. “Tại sao lại có hai động cơ?
Nhìn có vẻ hơi phức tạp.” Tôi thấy họ nhìn nhau, nhưng không biết cái nhìn
đó có nghĩa gì.

“Ông không biết chút nào về máy bay trực thăng phải không?” Cuối cùng
Woolf hỏi.

Tôi nhún vai.

“Chúng rất ồn,” tôi nói. “Tai nạn rất nhiều. Chỉ có thế.”

“Chúng bay chậm lắm,” Sarah nói. “Chậm, vì thế dễ gặp nguy hiểm trên
chiến trường. Loại trực thăng tấn công hiện đại này có thể bay với vận tốc
khoảng hai trăm năm mươi dặm một giờ.”

Tôi đang định nói rằng như thế có vẻ khá nhanh đối với tôi, thì cô tiếp tục:
“Một chiếc máy bay chiến đấu hiện đại sẽ vượt qua một dặm trong vòng
bốn giây.”

V ì không gọi bồi bàn yêu cầu mang giấy nháp và bút chì ra nên tôi chẳng
có mảy may cơ hội nào để tính xem nó nhanh hơn hay chậm hơn hai trăm
năm mươi dặm một giờ, bởi thế tôi chỉ gật đầu và để cô tiếp tục.

“Điều làm hạn chế tốc độ của một chiếc trực thăng thông thường,” cô nói
chậm lại, cảm nhận được sự băn khoăn của tôi, “là chỉ có một động cơ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.