TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 112

“Thomas ạ, nhà sản xuất các vũ khí đó đang sử dụng đoạn phim ấy để
quảng cáo tại rất nhiều hội chợ vũ khí trên khắp thế giới. Con người thì
đang chết dần chết mòn, còn họ thì sử dụng chúng vì mục đích thương mại.
Thật bẩn thỉu.”

“Đúng,” tôi nói. “Đồng ý. Thế giới này thật tồi tệ, thế nên chúng ta thà sống
trên Sao Thổ còn hơn. Nhưng cụ thể là nó ảnh hưởng tới tôi như thế nào?”

Trong khi cha con Woolf đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý, tôi cố gắng một cách
cùng cực để che giấu lòng thương cảm lớn lao mà tôi dành cho họ. Hiển
nhiên họ đang dấn thân vào những lý thuyết, những mưu đồ rùng rợn mà
rất có thể sẽ khiến họ phải dành những năm tháng đẹp nhất của đời mình để
cắt những bài báo, dự thuyết trình về những vị trí ẩn mình khả dĩ khi thực
thi nhiệm vụ ám sát, và tôi chẳng thể nói gì để làm họ thay đổi cái vận
mạng họ đã chọn. Điều tốt nhất có lẽ là đưa cho họ vài đồng tiền mua keo
dán rồi đường ai nấy đi.

Tôi đang suy nghĩ mông lung, gắng tìm ra một cụm từ nhã nhặn để cáo từ,
thì thấy Woolf kéo cái va li - giờ ông ta đã mở nó, lôi ra một xấp ảnh bóng
loáng cỡ 25 x 20 xăng ti mét.

Ông ta đưa cái ảnh trên cùng cho tôi, tôi liền cầm lấy.

Đó là ảnh một chiếc trực thăng đang bay. Tôi không thể ước lượng kích
thước của nó, nhưng nó không giống như bất cứ loại nào tôi từng thấy hay
nghe nói. Nó có hai động cơ chính nằm cách nhau khoảng vài chục phân
trên một trụ duy nhất và không có động cơ ở đuôi. Khoang chở người có vẻ
ngắn hơn so với toàn thân máy, và chẳng hề có ghi ký hiệu nào. Nó được
sơn đen.

Tôi nhìn Woolf chờ một lời giải thích, nhưng ông ta chỉ đưa cho tôi một
ảnh nữa. Bức ảnh chụp từ trên cao, bởi thế nên bao gồm cả hình nền, và
điều làm tôi ngạc nhiên nhất: đó là khung cảnh một thành phố. Cũng vẫn
chiếc máy bay đó, hoặc một chiếc giống thế, đang lượn giữa hai khối tháp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.