TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 111

sau.”

Sarah xì nhẹ một tiếng rồi nhìn chỗ khác, và có thể cô đúng - có thể tôi
đang không nghiêm túc - nhưng, lạy Chúa, những chuyện này rồi sẽ đi đến
đâu chứ?

Woolf nhắm mắt lại một lát, cố gom sự kiên nhẫn từ đâu đó.

“Ông nói xem nào,” ông ta chậm rãi nói, “công nghiệp vũ khí cần cái gì
nhất?”

Tôi gãi đầu một cách đầy ý thức trách nhiệm. “Khách hàng?”

“Chiến tranh,” Woolf nói. “Xung đột. Rắc rối.”

Ồ, đây rồi, tôi nghĩ. Cái luận thuyết đã xuất hiện.

“Tôi hiểu rồi,” tôi nói. “Ông đang cố nói với tôi rằng Chiến tranh vùng
Vịnh đã được châm ngòi bởi các nhà sản xuất vũ khí?” Thú thực, tôi đang
cố nói một cách lịch sự nhất trong khả năng mình.

Woolf không trả lời. Ông ta chỉ ngồi đó, đầu hơi nghiêng sang một bên,
nhìn tôi như tự hỏi liệu cuối cùng mình có kiếm nhầm người hay không.
Tôi thì thậm chí chẳng phải băn khoăn gì.

“Không, nghiêm túc đấy,” tôi nói. “Có phải đó là điều ông đang nói với tôi
không? Ý tôi là, tôi thực sự muốn biết ông đang nghĩ gì. Tôi muốn biết tất
cả những chuyện này là thế nào.”

“Ông có xem đoạn phim họ đã chiếu trên ti vi không?” Sarah nói, trong khi
Woolf vẫn tiếp tục quan sát. “Bom thông minh, hệ thống hỏa tiễn Patriot,
tất cả những thứ đó?”

“Tôi có xem,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.