TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 110

“Thưa ông Woolf,” tôi nói, “tôi thấy rằng chuyện này cóthể lạ lẫm đối với
ông, tại nước Anh này. Tôi thấy rằng hẳn chúng tôi đã làm ông kinh ngạc
về đất nước của những anh nhà quê, những người chỉ mới có bình nước
nóng lạnh trước hôm ông bay sang, nhưng dù thế, tôi phải nói với ông rằng
tôi đã nghe những chuyện như thế nhiều lần trước đây rồi.”

“Ông hãy cứ nghe đã, được chứ?” Sarah nói, thế là tôi đã khuấy lên một
chút giận dữ trong giọng cô rồi. Khi tôi nhìn cô, cô nhìn lại tôi chằm chằm,
đôi môi mím chặt.

“Ông đã bao giờ nghe tới Stoltoi Bluff chưa?” Woolf hỏi. Tôi quay lại với
ông ta.

“Stoltoi... chưa, chắc là chưa.”

“Cũng chẳng sao,” ông ta nói. “Anatoly Stoltoi là tướng Hồng quân. Tổng
chỉ huy trưởng dưới thời Khrushchev. Đã dành cả sự nghiệp của mình để
làm cho nước Mỹ tin rằng người Nga có số tên lửa nhiều hơn họ những ba
mươi lần. Đó là nghề của ông ấy. Đó là công việc của cả đời ông ấy.”

“Công việc đó mang lại hiệu quả chứ gì?”

“Đối với chúng tôi thì đúng thế.”

“Chúng tôi là...?”

“Lầu Năm Góc biết điều đó là nhảm nhí từ đầu tới cuối. Biết đấy. Nhưng
điều đó không ngăn trở họ sử dụng nó để biện hộ cho sự tăng cường vũ
trang lớn nhất mà thế giới từng được chứng kiến.”

Có thể là tại rượu, nhưng tôi có cảm giác tôi đang chậm hiểu một cách tệ
hại tất cả những điều này.

“Phải rồi,” tôi nói. “Vậy chúng ta hãy cùng làm gì đó về chuyện này nhé?
Tôi để cái máy thời gian của tôi ở đâu rồi nhỉ? Ồ, tôi biết rồi, thứ Tư tuần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.