TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 108

dùng món bánh pudding tôi đã trở lại đúng là con người tôi - nhưng dường
như cái khoảnhkhắc thích hợp đó không quay trở lại nữa. Bất chấp cái lối
ông ta đối đãi với tôi, cộng với chuyện ông ta thọc mũi vào các bản nhận
xét về tôi ở trường, tôi vẫn không tài nào buộc mình ghét Woolf cho được.
Có gì đó ở ông ta khiến tôi thích. Và cả với Sarah, nữa. Những đường gân
đẹp đẽ.

Cho dù thế thì thêm một chút nữa cũng chẳng hại gì.

“Để tôi đoán nhé,” tôi nói, nhìn Woolf nghiêm khắc. “Một khi nhận ra rằng
không thể mua chuộc tôi, ông sẽ càng cố làm chuyện đó.”

Ông ta thậm chí không hề ấp úng.

“Chính xác,” ông ta nói.

Đó. Chính là nó, giờ là giây phút thích hợp. Một quý ông có những giới hạn
của ông ta, và tôi cũng vậy. Tôi vứt khăn ăn xuống mặt bàn.

“Chuyện rất hấp dẫn,” tôi nói, “và tôi nghĩ nếu tôi là một loại người khác
thì chắc tôi thậm chí sẽ nghĩ người ta đang tâng bốc mình. Nhưng ngay lúc
này, tôi thật sự phải biết tất cả những chuyện này là gì. Bởi vì nếu ông
không nói với tôi, ngay bây giờ tôi sẽ rời cái bàn này, rời khỏi cuộc sống
của các người, và thậm chí có thể cả đất nước này.”

Thấy Sarah đang nhìn mình nhưng tôi vẫn dán chặt mắt vào Woolf. Ông ta
đang lùa miếng khoai tây cuối cùng vòng quanh đĩa của mình và đẩy nó
xuống một vũng dầu. Nhưng rồi ông ta bỏ nĩa xuống và bắt đầu nói rất
nhanh.

“Ông biết về Chiến tranh vùng Vịnh chứ, ông Lang?” Ông ta hỏi. Tôi
không biết điều gì đã xảy ra với Thomas, nhưng không khí hẳn nhiên đã
thay đổi phần nào.

“Có, thưa ông Woolf,” tôi nói. “Tôi có biết về Chiến tranh vùng Vịnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.