TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 106

Chấm hết.

Trong một lúc, chẳng ai trong bọn họ nhìn nhau, hay nhìn tôi.

“Vâng, tôi rất tiếc,” tôi nói lần nữa. “Tôi vô cùng tiếc.” Chúng tôi cứ ngồi
thế hồi lâu, một ki ốt nhỏ im lặng mọc lên ngay giữa trung tâm một quán ăn
ồn ào, rồi đột nhiên Woolf quay ra cười, và dường như lấy lại toàn bộ sự
hoạt bát.

“Cảm ơn, Thomas,” ông nói. “Nhưng cái gì đã qua cũng qua rồi. Đối với
Sarah và tôi, chuyện này đã cũ và chúng tôi phải đối diện với nó đã lâu. Giờ
đây, có phải ông muốn biết vì sao tôi yêu cầu ông giết tôi?”

Một người đàn bà ở bàn bên cạnh quay sang nhìn Woolf, cau mày. Không
lẽ nào ông ta lại nói điều đó. Có thể không nhỉ? Bà ta lắc đầu và quay lại
với con tôm hùm.

“Thật ngắn gọn thôi,” tôi nói.

“Ồ, rất đơn giản,” ông ta nói. “Tôi muốn biết ông là người thế nào.”

Ông ta nhìn tôi, miệng mím lại thành một nét ngang thẳng đẹp.

“Tôi biết,” tôi nói, mà thực ra chẳng biết gì sất. Tôi nghĩ một khi mình yêu
cầu ai đó nói thật ngắn gọn thì đây là thứ mình nhận được đây. Tôi chớp
mắt vài lần, rồi ngả người ra sau ghế và cố nhìn ra trước.

“Sao không gọi điện hỏi ông hiệu trưởng cũ của tôi?” Tôi nói. “Hoặc bạn
gái cũ chẳng hạn? Chẳng phải điều đó là quá vớ vẩn hay sao?”

Woolf lắc đầu.

“Không vớ vẩn chút nào,” ông ta nói. “Tôi đã làm tất cả những việc đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.