TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 105

muốn nói gì chẳng được’ hay sao?” Sarah nhìn tôi vẻ cáu kỉnh, và đột nhiên
tôi thấy hẳn mình đã hơi quá đáng. Nhưng rồi tôi nghĩ, việc quái gì chứ,
gân cổ có đẹp hay không thì cũng có những chuyện cần nói thẳng ra ở đây.

“Tôi xin lỗi vì đã khơi ra vấn đề thậm chí trước khi ông bắt đầu,” tôi nói,
“nhưng tôi nghĩ chúng ta tới đây để nói chuyện thẳng thắn, bởi vậy tôi nói
chuyện thẳng thắn.”

Woolf cắn một miếng đồ ăn nữa và mắt vẫn nhìn vào đĩa, mất vài giây tôi
mới nhận ra rằng ông ta đang để cho Sarah trả lời.

“Thomas,” cô nói, và tôi liền quay sang nhìn cô. Đôi mắt cô to tròn, di
chuyển từ bên này vũ trụ sang bên kia vũ trụ. “Tôi từng có một người anh
trai. Michael. Hơn tôi bốn tuổi.”

Ồ, ngạc nhiên chưa. Từng có.

“Michael chết hồi học năm thứ nhất Đại học Bates. Do thuốc kích thích,
thuốc an thần, ma túy. Anh ấy mới hai mươi tuổi đầu.”

Cô dừng lại, và tôi phải nói. Điều gì đó. Bất cứ điều gì.

“Tôi rất tiếc.”

Hừm, còn nói gì khác được chứ? Dai quá? Đưa giùm lọ muối? Tôi nhận ra
rằng mình đang gập người xuống bàn, đang cố hòa mình với nỗi mất mát
của họ, nhưng chẳng có tác dụng gì. Đối với một chuyện như thế, anh là
người ngoài cuộc.

“Tôi nói với ông điều đó chỉ bởi một lý do,” cuối cùng thì cô nói. “Là để
ông thấy rằng bố tôi,” nói đến đây cô quay lại nhìn Woolf trong khi ông ta
vẫn cúi đầu, “không tài nào lại liên quan đến chuyện buôn ma túy, cũng
như ông ấy không thể bay lên mặt trăng vậy. Chỉ thế thôi. Tôi dám đem
mạng sống của mình đánh cược điều đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.