TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 103

Người phục vụ tới và Woolf nới lỏng cà vạt một chút. “Hai martini,” ông ta
nói, “nguyên chất nhé, còn...”

Ông ta nhìn tôi và tôi gật đầu.

“Vodka martini, “ tôi nói. “Cực khô. Sấy khô, nếu anh làm được.”

Người phục vụ quay đi, và Sarah bắt đầu nhìn xung quanh, như thể cô cảm
thấy chán rồi. Những đường gân ở cổ cô nhìn thật đẹp.

“Thế, Thomas này,” Woolf nói. “Có phiền không nếu tôi gọi ông là
Thomas?”

“Không sao,” tôi nói. “Dù gì đó cũng là tên của tôi.”

“Tốt. Thomas. Trước hết thì, vai của ông thế nào rồi?”

“Tốt,” tôi nói, và ông ta có vẻ nhẹ cả người. “Tốt hơn nhiều so với nách của
tôi, tôi bị bắn vào đấy mà.”

Cuối cùng, cô quay đầu nhìn tôi. Hai mắt cô mềm dịu hơn nhiều so với toàn
bộ phần còn lại của cô vốn đang vờ tỏ ra mềm dịu. Cô cúi đầu một chút,
giọng cô nhỏ và không tròn tiếng.

“Tôi nói với ông rồi, tôi xin lỗi,” cô nói.

Tôi rất muốn đáp lại lời gì đó, một lời thật dễ nghe, nhã nhặn, nhưng đầu óc
tôi đâm ra trống rỗng. Lặng một lúc, và khoảng lặng đó có thể trở thành tệ
hại nếu như cô không mỉm cười. Nhưng cô đã mỉm cười, và máu tôi dường
như đột ngột dâng lên, đập dồn vào hai tai, nhỏ xuống mọi thứ rồi chảy tràn
ra. Tôi cười lại với cô, và chúng tôi cứ nhìn nhau như thế.

“Tôi nghĩ chúng ta phải nói là mọi việc lẽ ra đã có thể tệ hơn,” cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.