TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 104

“Tất nhiên là vậy,” tôi nói. “Nếu như tôi là người mẫu nách quốc tế thì có
khi phải nghỉ việc vài tháng cũng nên.”

Lần này thì cô cười to, cười to thực sự, và tôi cảm thấy mình vừa giành
được tất cả huy chương Olympic trên thế giới.

Chúng tôi khai vị với một chút xúp đựng trong cái bát to bằng căn hộ của
tôi, rất ngon. Chúng tôi nói những chuyện bình thường. Hóa ra Woolf cũng
mê đua ngựa, tôi đã từng xem một trong các con ngựa của ông ta đua ở
Doncaster buổi chiều hôm đó, bởi thế chúng tôi tán gẫu một chút về đua
ngựa. Khi món thứ hai được mang ra, chúng tôi đang chấm phá thêm vài
nét cuối cùng của chủ đề vừa tròn ba phút về sự thất thường của thời tiết
nước Anh. Woolf ngoạm đầy miệng thứ gì đó gồm thịt rưới nước xốt, rồi
chấm chấm miệng.

“Thế, Thomas,” ông ta nói, “tôi đoán có một vài chuyện ông muốn hỏi
tôi?”

“Chà, đúng vậy.” Tôi cũng lấy khăn chấm chấm miệng.

“Tôi không thích dò đoán, nhưng ông nghĩ mình đang làm cái quái gì thế?”

Có một tiếng hít mạnh vào ở bàn bên cạnh, nhưng Woolf không hề nao
núng và Sarah cũng vậy.

“Được,” ông ta nói và gật đầu. “Câu hỏi thích đáng đấy. Trước hết, bất chấp
những gì ông được nghe từ người của Bộ Quốc phòng, tôi không liên quan
gì đến ma túy. Không gì cả. Trước kia tôi từng chích một ít penicillin,
nhưng chỉ thế thôi. Chấm hết.”

Hừm, rõ ràng điều đó không hay cho lắm. Không hay chút nào. Nói “chấm
hết” ở cuối một điều gì đó không có nghĩa là việc đó không thể tranh cãi.

“Ồ, vâng,” tôi nói, “xin ông bỏ qua cho cái thói chua cay cũ rích chán phèo
này của người Anh chúng tôi, nhưng chẳng phải đây là trường hợp ‘ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.