TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 102

người cô, bộ váy làm đúng những gì mà mọi áo váy sẽ làm nếu chúng có cơ
hội được khoác lên cô - nằm nguyên ở những nơi chúng phải nằm yên và
chuyển động ở những nơi ta muốn nhìn thấy chuyển động. Gần như mọi
con mắt đều nhìn theo khi cô đi về phía bàn, và cả phòng im lặng khi Woolf
đẩy ghế cho cô ngồi xuống.

“Ông Lang,” Woolf lớn nói, “rất vui là ông đã tới.” Tôi gật đầu với ông ta.
“Ông biết con gái tôi chứ?”

Tôi liếc sang Sarah, cô đang nhìn xuống khăn ăn của mình, cau mặt. Kể cả
khăn ăn của cô ấy nhìn cũng thích hơn khăn ăn của bất cứ ai.

“Vâng, tất nhiên,” tôi nói. “Để tôi xem nào. Wimbledon? Henley? Đám
cưới của Dick Cavendish? Không, tôi nhớ ra rồi. Ở đầu nòng súng, đó là
nơi chúng tôi gặp nhau gần đây nhất. Rất vui được gặp lại cô.”

Đó vốn là một câu thân thiện, thậm chí bông đùa, nhưng khi cô vẫn không
ngẩng lên nhìn tôi, câu nói đó dường như vón cục thành một thứ mang tính
công kích, tôi ước giá như tôi cứ im miệng và chỉ cười thôi. Sarah chỉnh bộ
dao nĩa theo một kiểu mà hẳn theo cô nhìn sẽ thích mắt hơn.

“Ông Lang,” cô nói, “tôi đã nghe theo lời khuyên của bố tôi là đến đây xin
lỗi ông. Không phải vì tôi nghĩ tôi đã làm gì sai, mà bởi ông đã phải chịu
đau đớn dù ông không đáng phải chịu. Và tôi hối tiếc vì điều đó.”

Woolf và tôi chờ đợi cô tiếp tục, nhưng dường như đó là tất cả những gì
chúng tôi được nghe lúc này. Cô chỉ ngồi đó, lục lọi trong túi xách cốt để
không phải nhìn tôi. Có vẻ cô đã tìm được một số thứ, kể cũng lạ, bởi vì túi
của cô khá nhỏ.

Woolf vẫy phục vụ, rồi quay về phía tôi. “Ông đã xem thực đơn chưa?”

“Mới liếc qua thôi,” tôi nói. “Tôi nghe nói món nào ông gọi cũng rất ngon.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.