TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 107

Thật là sốc. Một cú sốc thật sự. Tôi vẫn còn ngượng vì đã ăn gian ở kỳ thi
môn Hóa bậc O và giành được một điểm A trong khi các ông thầy nhiều
kinh nghiệm dự đoán phải là điểm F. Tôi biết rằng một ngày nào đó trò này
sẽ bị phanh phui. Tôi biết thế.

“Thật à,” tôi nói. “Tôi thế nào?”

Woolf mỉm cười.

“Cũng được,” ông ta nói. “Vài cô bạn gái cũ nói ông là đồ bỏ đi, còn lại thì
đều tốt đẹp cả.”

“Tốt quá,” tôi nói.

Woolf tiếp tục, như thể đang đọc từ một bản danh sách. “Ông thông minh.
Ông can trường. Ông trung thực. Có sự nghiệp hoành tráng trong Đội cận
vệ Scotch.”

“Scots,” tôi nói, nhưng ông ta lờ đi và cứ tiếp tục.

“Và trên tất cả, theo quan điểm của tôi, là ông đang túng bấn.”

Ông ta lại mỉm cười, điều này làm tôi khó chịu.

“Ông đã bỏ sót việc vẽ vời của tôi,” tôi nói.

“Thế nữa ư? Quả là một người đàn ông rất oách. Điều duy nhất tôi cần biết
là liệu có mua được ông không.”

“Rồi,” tôi nói. “Và bởi thế có năm mươi ngàn đô.”

Woolf gật đầu.

Sự việc bắt đầu vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Tôi biết rằng đến một thời
điểm nào đó tôi nên thuyết một bài đanh thép về việc tôi là ai, và họ nghĩ
họ là cái thá gì mà chọc ngoáy chuyện tôi là người thế nào, và ngay khi vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.