TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 109

“Không, ông không biết. Tôi dám đánh cược tất cả những gì tôi có rằng ông
không hề biết cái điều chết tiệt trước nhất về Chiến tranh vùng Vịnh. Có
biết thuật ngữ ‘tổ hợp công nghiệp - quân sự’ không?”

Ông ta nói như một tay tiếp thị, cố tìm cách nào đó ép buộc tôi, và tôi muốn
hãm cho mọi thứ chậm lại. Tôi hớp một ngụm rượu dài.

“Dwight Eisenhower,” cuối cùng tôi trả lời. “Vâng, tôibiết thuật ngữ đó.
Tôi đã từng là một phần của tổ hợp đó, nếu như ông nhớ.”

“Dù rất tôn trọng ông nhưng tôi vẫn phải nói, ông chỉ là một phần rất nhỏ
của nó, ông Lang ạ. Quá nhỏ - xin thứ lỗi cho tôi vì nói thế - nhỏ quá nên
không thể tự biết mình là một phần của nó.”

“Tùy ý ông,” tôi nói.

“Giờ hãy thử đoán xem thứ hàng hóa nào quan trọng nhất thế giới. Quan
trọng tới nỗi việc sản xuất và thông thương của mọi loại hàng hóa khác đều
phụ thuộc vào nó. Dầu mỏ, vàng, thực phẩm, ông chọn cái nào?”

“Tôi có cảm giác rằng ông sẽ nói với tôi đó là vũ khí,” tôi nói. Woolf chồm
người qua bàn, quá nhanh và quá xa về phía tôi đến độ tôi không ưa nổi.

“Đúng thế, ông Lang,” ông ta nói. “Đó là ngành công nghiệp lớn nhất trên
thế giới, và mọi chính phủ đều biết điều ấy. Nếu ông là chính trị gia, và ông
dính vào công nghiệp sản xuất vũ khí, dưới bất kỳ hình thức nào, thì sáng
mai khi tỉnh giấc ông không còn là chính trị gia nữa. Trong một vài trường
hợp, có thể sáng mai ông không còn tỉnh dậy được nữa. Dù ông đang cố
làm luật sở hữu vũ khí ở bang Idaho, hay đang cố ngăn cản việc bán F-16
cho không quân Iraq. Ông giẫm vào chân họ, họ sẽ giẫm lên đầu ông.
Chấm hết.”

Woolf lại ngồi xuống ghế và gạt mấy giọt mồ hôi trên trán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.