TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 116

“Nếu như tay điều khiển tên lửa SAM không đến nỗi xoàng và được huấn
luyện tốt, lại sẵn sàng chiến đấu thì anh ta có cơ hội,” cô nói. “Chỉ một cơ
hội duy nhất. Nhưng điểm mạnh của cỗ máy này là mục tiêu không có thời
gian để chuẩn bị. Nó sẽ giội xuống đầu anh ta trong khi anh ta còn đang dụi
mắt ngái ngủ.” Cô nhìn tôi chằm chằm. Ý như hỏi, giờ anh đã hiểu chưa?
“Hãy tin tôi, ông Lang,” cô tiếp tục, trừng phạt tôi vì tội xấc láo, “đây là thế
hệ trực thăng chiến đấu tiếp theo.” Cô hất cằm về phía những tấm hình.

“Đúng thế,” tôi nói. “Ok. Thế thì hẳn họ phải hài lòng lắm.”

“Đúng vậy, Thomas,” Woolf nói. “Họ rất hài lòng với loại này. Hiện giờ,
người ở Mackie chỉ có một vấn đề duy nhất.”

Ai đó hiển nhiên sẽ phải hỏi “là gì?”

“Là gì?” Tôi hỏi.

“Chẳng ai ở Lầu Năm Góc tin rằng nó sẽ hoạt động cả.”

Tôi suy nghĩ một chốc.

“Họ có thể yêu cầu một chuyến bay thử chứ? Bay xung quanh tòa nhà đó
vài lần chẳng hạn?”

Woolf thở một hơi dài, và từ hành động đó tôi nhận ra rằng, cuối cùng thì,
sau khoảng thời gian vừa rồi, chúng tôi đang gần đến câu chuyện chính của
buổi tối hôm nay. “Điều sẽ giúp bán được cỗ máy này,” ông ta nói chậm rãi,
“cho Lầu Năm Góc, và cho năm mươi không lực khác trên khắp thế giới, là
cảnh nó chống lại một hoạt động khủng bố tầm cỡ.”

“Đúng,” tôi nói. “Ý ông là họ phải chờ Thế vận hội Munich tới?”

Woolf vẫn ung dung từ tốn, chuẩn bị câu chốt hạ sao cho thật nặng cân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.