TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 118

“Chẳng có thiên thần nào cả,” tôi nói nhanh. “Tôi xin lỗi, nhưng không có
thiên thần đâu.”

Không khí như lắng xuống, trong khi Woolf gật đầu chầm chậm cơ hồ thừa
nhận điều đó, đúng vậy, đó là một quan điểm, nó chỉ ngẫu nhiên là một
quan điểm gây quá nhiều thất vọng, rồi Sarah thở dài và đứng dậy.

“Thứ lỗi cho tôi,” cô nói.

Woolf và tôi rục rịch trên ghế, nhưng Sarah đã đi qua nửa nhà hàng trước
khi chúng tôi đứng dậy được. Cô lướt về phía một người bồi bàn, thì thầm
gì đó với anh ta, gật đầu khi anh ta trả lời, sau đó bước về phía cổng tò vò ở
phía cuối phòng.

“Thomas này,” Woolf nói. “Để tôi nói thế này nhé. Một vài người xấu đang
chuẩn bị làm một vài điều xấu. Chúng ta có cơ hội để ngăn họ lại. Anh sẽ
giúp chúng tôi chứ?” Ông ta ngừng. Và tiếp tục ngừng.

“Này ông, câu hỏi vẫn còn đó,” tôi nói. “Ông định làm gì? Hãy nói với tôi.
Có vấn đề gì với báo chí? Hoặc với cảnh sát? Hoặc với CIA? Thôi nào, chỉ
cần lấy danh bạ điện thoại, bỏ vài đồng xu, thế là chúng ta có thể giải quyết
chuyện này.”

Woolf lắc đầu bực tức, ấn các đốt ngón tay xuống mặt bàn. “Ông đã không
nghe tôi, Thomas,” ông ta nói. “Tôi đangnói về sự quan tâm ở đây. Những
mối quan tâm lớn nhất trên thế giới. Tài chính. Đừng nói chuyện tài chính
với một cái điện thoại và vài lá thư lịch sự gửi cho ông Nghị của ông.”

Tôi đứng dậy, người hơi lảo đảo do tác động của rượu. Hoặc của cuộc nói
chuyện.

“Ông đi à?” Woolf hỏi, vẫn không ngẩng đầu lên. “Có thể,” tôi nói. “Có
thể.” Thực tình tôi không biết mình sẽ làm gì. “Nhưng tôi sẽ vào nhà vệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.