TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 133

“Không, tôi không biết. Cái đó có liên quan nhiều tới việc tại sao tôi đang
hỏi ông. Ông có ở trong tình báo quân đội không?”

Tôi hít một hơi đầy đau đớn trước khi trả lời.

“Ulster là một hệ thống,” tôi nói. “Thế thôi. Tất cả mọi việc diễn ra ở đó
đều xảy ra hàng trăm lần rồi. Hệ thống là tất cả. Những người như tôi, ông
biết đấy, chỉ có đó cho đông thôi. Tôi đi lòng vòng. Chơi quần vợt. Cười
đùa một chút. Thực tình cũng khá vui.” Tôi nghĩ mình đã nói hơi quá,
nhưng xem ra anh ta không để tâm. “Này, cổ tôi... tôi không biết nữa, có cái
gì đó không ổn. Tôi cần gặp bác sĩ thật mà.”

“Ông ta là người xấu, Tom à.”

“Ai cơ?” Tôi hỏi.

“Woolf. Thực sự xấu. Tôi không biết ông ta đã nói với ông những gì về bản
thân ông ta. Tôi đoán chừng ông ta không nói với ông về ba mươi sáu tấn
côcain ông ta đã mang vào châu Âu trong bốn tháng vừa rồi. Ông ta có nói
chuyện đó với ông không?” Tôi cố lắc đầu. “Chà, tôi cho là ông ta đã quên
không nhắc tới điều đó. Nhưng đó là chuyện xấu với chữ X viết hoa, phải
thế không Tom? Tôi thì tôi nói thế đấy. Ông ta là Quỷ sống trần gian, và
ông ta bán côcain tổng hợp. Đúng thế. Nghe như một bài hát. Cái gì vần với
côcain nhỉ?”

“Đau

[1]

,” tôi nói.

“Đúng thế,” Chải Chuốt nói. Hắn thích thú lắm. “Đau.” Hai chiếc giày da
đi dạo lòng vòng một chút. “Có bao giờ ông nhận ra làm thế nào những gã
xấu xa lại hòa hợp với những gã xấu xa không, Tom? Tôi thì nhận ra điều
đó. Nó xảy ra suốt ấy mà. Tôi không biết nữa, bọn chúng thích có cảm giác
như ở nhà, chia sẻ những sở thích, kiểu như cùng một ký hiệu ngôi sao, hay
gì gì đó. Tôi thấy hàng nghìn lần. Hàng nghìn lần.” Hai chiếc giày dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.