TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 132

“Tốt. Giờ. Ông có thể cho tôi biết các người đã nói với nhau những gì
không?”

“Ồ,” tôi nói, nhăn mặt tập trung, “ông ta hỏi tôi về quá trình quân ngũ của
tôi. Nhân tiện xin nói là tôi đã ở trong quân đội.”

“Gớm nhỉ. Ông ta biết điều đó, hay là ông nói với ông ta?”

Một suy nghĩ vĩ đại nữa từ thằng đần.

“Tôi không chắc. Giờ ông nhắc tới điều này, tôi nghĩ hẳn ông ta đã biết
trước rồi.”

“Cô con gái cũng biết chứ?”

“Ồ, làm sao tôi dám chắc, phải không nào. Tôi không chú ý nhiều lắm tới
cô ta.” Thật may là lúc đó tôi không bị gắn vào một cái máy nói dối. Cái
kim hẳn đã đi sang phòng bên cạnh nằm nghỉ từ trước rồi. “Ông ta hỏi về
kế hoạch của tôi, xem tôi định làm công việc kiểu gì. Thực ra thì cũng đâu
có gì nhiều nhặn để nói.”

“Ông từng làm trong tình báo phải không?”

“Gì cơ?”

Cách tôi nói điều đó đáng ra phải được hiểu là đã trả lời câu hỏi của anh ta,
nhưng anh ta vẫn tiếp tục.

“Trong quân đội. Ông đánh khủng bố ở Ireland. Ông có liên quan tới tình
báo không?”

“Ôi Chúa, không.” Tôi mỉm cười, như thể là đang hãnh diện vì điều đó.

“Có gì mà buồn cười?” Tôi thôi cười.

“Không có gì, chỉ là... ông biết đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.