TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 131

Có một tiếng lầm bầm từ phía cửa, và hai cái giày rời khỏi căn phòng. Tôi
chắc rằng Richie đang ở phía trên chúng.

“Thấy không, đại loại ý tưởng là như thế, Lang. Ông không cần biết tôi là
ai, cũng không cần biết ông đang ở đâu. Quan điểm ở đây là ông nói với tôi
mọi chuyện, chứ tôi không nói gì với ông cả.”

“Nhưng cái...”

“Ông có nghe tôi vừa nói gì không đấy?” Đột nhiên lại có một khuôn mặt
khác lù lù trước mặt tôi. Nhẵn nhụi, cọ rửa cẩn thận, tóc tai như Paulie.
Sạch sẽ lông tơ, được chải hoàn hảo đến là lố bịch. Hắn khoảng chừng bốn
mươi, có lẽ đã tập hai giờ một ngày trên xe đạp tập. Chỉ có một từ dành cho
hắn. Chải chuốt. Hắn xem xét tôi kỹ càng, và từ cái kiểu hắn ta nhìn chòng
chọc vào cằm tôi, tôi đoán rằng có một vết thương ra trò ở đó, điều đó làm
cho tôi phấn khích một chút. Sẹo luôn làm cho người ta dễ bắt chuyện với
nhau hơn.

Cuối cùng thì mắt hắn gặp mắt tôi, và bốn con mắt không thân thiện với
nhau tẹo nào. “Tốt,” hắn ta nói, và đi ra xa.

Hẳn lúc đó là sáng sớm. Nguyên do duy nhất để tôi đoán thế là độ nồng của
mùi nước hoa mà hắn ta dùng sau khi cạo râu.

“Ông đã gặp Woolf,” Chải Chuốt nói. “Và đứa con gái ngu ngốc của ông
ta.”

“Đúng.”

Có một khoảng lặng và tôi dám nói rằng tôi đã làm hắn hài lòng, bởi vì nụ
cười đã làm thay đổi tiếng hắn thở. Nếu tôi chối bỏ điều đó, nhầm số rồi,
không lo-ói tiêng-iếng A-anh, thế nào hắn cũng biết tôi là một tay chơi.
Nếu tôi trung thực thừa nhận, hắn sẽ cho tôi là một thằng đần. Mà dù sao
thì tất cả các chứng cớ đều cho thấy điều đó cơ mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.