TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 129

“Hắn tỉnh rồi,” vẫn giọng đó, khá lớn, và cánh cửa vẫn chưa đóng lại. Có
nghĩa là người nào đó điều khiển căn phòng cũng điều khiển cả hành lang
luôn. Nếu như nó là một cái hành lang. Nó có thể là một giàn cẩu đưa tới
tàu vũ trụ lắm. Hoặc ra khỏi tàu vũ trụ. Hoặc là có thể tôi đã ở trong tàu, và
chuẩn bị để thế giới lại xa tít phía sau.

Những tiếng bước chân. Hai cặp. Một cao su, một da thuộc. Nền cứng.
Những bước chân da thuộc chậm hơn. Da thuộc là sếp. Cao su là kẻ lăng
xăng, giữ cửa, dẹp đường cho da. Cao su là cái mặt. Mặt Cao su. Thế cho
dễ nhớ.

“Ông Lang?” Da dừng lại bên cạnh giường. Nếu như nó là một cái giường.
Tôi vẫn nhắm mắt, giữ vẻ mặt nhăn nhó vì hơi đau đớn.

“Ông cảm thấy thế nào?” Người Mỹ. Vào lúc này có quá nhiều người Mỹ
trong đời tôi. Hẳn là do tỷ giá hối đoái.

Anh ta bắt đầu đi vòng quanh giường, và tôi nghe thấy tiếng lạo xạo của cát
dưới gót giày anh ta. Và mùi nước dưỡng ẩm sau khi cạo râu. Quá nồng.
Nếu như chúng tôi là bạn, tôi sẽ nói cho anh ta biết. Nhưng không phải lúc
này.

“Hồi còn bé lúc nào tôi cũng thích đi xe máy,” giọng đó nói. “Xe Harley.
Bố tôi bảo xe ấy nguy hiểm lắm. Bởi vậy tôi học lái ô tô và ngay năm đầu
đã tông xe bốn lần để đáp lại ông ta. Ông ta là một tay đểu cáng, bố tôi ấy.”

Thời gian trôi qua. Đó là điều tôi không thể làm gì được.

“Chắc là cổ tôi bị gãy rồi,” tôi nói. Tôi vẫn nhắm mắt và giọng rên rỉ đi
kèm rất ngọt.

“Thế à? Rất tiếc. Giờ hãy nói với tôi về bản thân ông, ông Lang. Ông là ai?
Ông làm gì? Ông có thích xem phim hay đọc sách không? Đã bao giờ được
uống trà với Nữ hoàng chưa? Hãy nói với tôi những điều đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.