TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 127

Hàng rào.

Những cái hàng rào chắc khỏe, không hề vô nghĩa, được mài bóng. Những
cái hàng rào xứng đáng với nhiệm vụ bao bọc cái nôi của nghị trường.
Những cái hàng rào mà, vào năm 1940, người ta dỡ xuống để làm nên
những Spitfire, Hurricane, Wellington và Lancaster, và còn một loại máy
bay nữa có cánh phụ ở đuôi, là gì nhỉ? Có phải Blenheim không?

Tất nhiên ngoại trừ một điều là vào năm 1940 chưa có các hàng rào. Chúng
chỉ được dựng lên từ năm 1987 để ngăn không cho những kẻ điên khùng
người Libya làm gián đoạn công việc của Nghị viện bằng một phần tư tấn
thuốc nổ loại mạnh nhét trong thùng sau một chiếc Peugeot gia đình.

Những hàng rào này, những hàng rào của tôi, đã ở đó để làm một việc.
Chúng ở đó để bảo vệ nền dân chủ. Chúng đã được dựng thủ công bởi
những người thợ tên là Ted hoặc Ned, hoặc có thể là Bill.

Chúng là những hàng rào rất hợp cho những anh hùng.

Tôi lịm đi.

Một khuôn mặt. Một khuôn mặt rất lớn. Một khuôn mặt rất lớn chỉ có đủ da
để che phủ một khuôn mặt rất nhỏ, bởi thế mọi thứ trên đó trông đều căng.
Cái cằm căng, cái mũi căng, đôi mắt căng. Tất cả các cơ và gân trên mặt
đều phồng lên và gợn sóng. Nhìn như một thang máy đông người. Tôi chớp
mắt, khuôn mặt liền biến mất.

Hoặc có lẽ tôi đã ngủ một giờ và khuôn mặt kia đã ở đó năm mươi chín
phút. Tôi không thể nào biết được. Thay vào chỗ khuôn mặt là một cái trần
nhà. Có nghĩa là một căn phòng. Có nghĩa là tôi đã được chuyển đi. Tôi bắt
đầu nghĩ về bệnh viện Middlesex, nhưng ngay lập tức biết rằng nó là một
cái xoong kho cá khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.