TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 125

và một chiếc Ford xanh đậm bắt đầu đi ra, vì vậy tôi vặn ga, tăng tốc thêm
một chút và chuẩn bị vượt qua nó khi vào đoạn cua. Khi tôi lên được ngang
hàng nó, đầu gối phải của tôi vừa hướng xuống nền đá răm rải nhựa thì
chiếc Ford bắt đầu rê về bên trái, tôi bèn thẳng người dậy để giành phần
đường rộng hơn.

Vào lúc đó, tôi nghĩ đơn giản là anh ta không nhìn thấy tôi. Tôi nghĩ anh ta
chỉ là một tài xế hạng xoàng.

Thời gian là một thứ buồn cười.

Có lần tôi gặp một phi công RAF, anh ta nói với tôi rằng anh ta và hoa tiêu
của mình đã phải nhảy khỏi chiếc Tornado GR1 đắt giá từ hơn chín mươi
mét phía trên thung lũng Yorkshire, vì một thứ mà anh ta gọi là “chim tấn
công”. (Nói thế nghe không công bằng theo quan điểm của tôi, bởi vì nghe
cứ như là con chim có lỗi ấy; như thể anh chàng lông vũ nhỏ bé đó đã chủ
tâm đâm đầu vào hai mươi tấn kim loại di chuyển ngược chiều với vận tốc
gần vận tốc âm thanh.)

Dù sao, mấu chốt chuyện này là ở chỗ, sau vụ tai nạn, phi công và hoa tiêu
đã ngồi trong phòng tường trình mà nói cho những người điều tra, suốt một
giờ mười lăm phút không ngừng nghỉ, về những gì họ đã nhìn thấy, nghe
thấy, cảm thấy, và làm, tại thời điểm va chạm.

Một giờ mười lăm phút.

Chưa hết, cuối cùng khi hộp đen theo dõi hành trình được lôi ra khỏi đống
sắt vụn, nó cho thấy khoảng thời gian từ khi chú chim đâm vào lỗ gió động
cơ và thời điểm phi hành đoàn thoát ra ngoài chỉ nhỏ hơn bốn giây một
chút.

Bốn giây. Ấy là bùm, một, hai, ba, không khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.