TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 130

Chờ cho tới khi đôi giày quay đi, tôi mới từ từ mở mắt ra.

Anh ta đã đứng ngoài tầm nhìn của tôi, bởi vậy tôi dán mắt lên trần nhà.

“Ông là bác sĩ à?”

“Tôi không phải bác sĩ, Lang, không phải đâu,” anh ta nói. “Chắc chắn tôi
không phải là bác sĩ. Tôi là một thằng chó đẻ.” Có một tiếng cười thầm đâu
đó trong phòng, tôi đoán rằng Mặt Cao su vẫn còn đang đứng cạnh cửa.

“Xin lỗi, ông nói gì?”

“Một-thằng-chó-đẻ. Tôi là thế đấy. Đó là công việc của tôi, đó là cuộc sống
của tôi. Nhưng này, hãy nói về ông đi.”

“Tôi cần bác sĩ,” tôi nói. “Cổ tôi...” Nước mắt bắt đầu trào ra trong mắt tôi,
và tôi cứ để kệ. Tôi sụt sịt một chút, nghẹn ngào một chút, làm cho trò diễn
được ngon lành, nếu như tôi có tự nói ra như vậy.

“Nếu ông muốn biết sự thật,” người đó tiếp tục, “thì tôi chả quan tâm đếch
gì đến cái cổ của ông đâu.”

Tôi đã quyết định sẽ không nói với hắn về mùi nước sau khi cạo râu.
Không bao giờ.

“Tôi muốn biết những thứ khác,” người đó lại nói. “Rất nhiều, rất nhiều
những thứ khác.”

Nước mắt vẫn cứ trào ra.

“Này, tôi không biết ông là ai, hay tôi đang ở đâu...”, Tôi ấp a ấp úng, gắng
sức để nhấc đầu khỏi gối.

“Biến đi, Richie,” người đó quát lên. “Ra ngoài hít thở khí trời đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.