TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 134

“Bởi thế khi một người như ông bắt đầu bắt tay với một người như Woolf,
tôi phải nói rằng nó làm cho tôi không thích ông cho lắm.”

“Này, kết thúc nhé,” tôi nói, vẻ hờn dỗi. “Tôi sẽ không nói thêm một lời
nào nữa chừng nào tôi chưa nhìn thấy bác sĩ. Tôi không hề hiểu tí ti gì
những điều ông nói. Tôi biết về Woolf cũng như biết về ông, nghĩa là chẳng
biết gì sất, và tôi nghĩ rằng có khả năng cổtôi đã bị gãy.” Không có câu trả
lời. “Tôi yêu cầu được gặp bác sĩ,” tôi nhắc lại, cố hết sức mình sao cho
giọng mình nghe như một du khách người Anh ở trong một khu bán hàng
của người Pháp.

“Không, Tom. Theo tôi chúng ta không nên làm lãng phí thời giờ của bác
sĩ.” Giọng hắn đều đều, nhưng tôi có thể nói rằng hắn ta đang phấn khích.
Tiếng da lạo xạo, và cánh cửa mở ra. “Ở đó với nó. Mỗi giây mỗi phút. Nếu
mày phải đi nhà vệ sinh thì gọi tao.”

“Chờ một phút,” tôi nói. “Ý ông nói lãng phí thời gian là sao? Tôi đang bị
thương. Tôi đang đau lắm, lạy Chúa.”

Đôi giày quay về phía tôi.

“Điều đó có thể, Tom. Điều đó rất có thể. Nhưng có kẻ rồ nào đi rửa đĩa
giấy không?”

Chẳng có gì hay ho để nói hay để cảm nhận về tình trạng của tôi. Chẳng
nhiều một chút nào. Nhưng quy luật là sau bất cứ một trận đụng đầu nào,
thắng hay bại, anh phải chiếu lại đoạn phim trong đầu mình để xem anh học
được những gì. Bởi thế đó là việc tôi làm, trong khi Richie huỵch vào bức
tường cạnh cửa.

Đầu tiên, Chải Chuốt biết nhiều điều và hắn biết rất nhanh. Vậy hắn là
người có quyền lực, hoặc có nguồn thông tin tốt, hoặc cả hai. Thứ hai, hắn
đã không bảo hãy gọi Igor hay gọi thằng nào khác. Hắn nói “gọi tao”. Từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.