TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 136

Tám

Tôi đăng lính, để trưởng thành trong vinh quang, Và bị bắn để lấy sáu xu

một ngày.

CHARLES DIBDIN

Một khoảng thời gian nào đó đã trôi qua. Có thể một khoảng thời gian dài
đã trôi qua, có lẽ thế, nhưng sau vụ tai nạn xe, tôi bắt đầu hoài nghi một
chút về thời gian và cách hành xử của nó. Vỗ vỗ vào túi tôi sau mỗi lần gặp
gỡ, kiểu như thế.

Không có cách nào để đo lường bất cứ điều gì trong căn phòng này. Ánh
sáng nhân tạo, bật thường trực. Mức âm thanh thì chẳng gợi lên điều gì.
Nghe thấy tiếng bình sữa cọ vào nhau trong một cái thùng, hoặc có ai đó
rao “Evening Standard, ấn bản năm giờ mới phát hành” cũng có thể giúp
ích một chút. Nhưng ta không thể có mọi thứ.

Thiết bị đo thời gian duy nhất trên người tôi là bọng đái, nó nói với tôi rằng
khoảng bốn tiếng đã trôi qua kể từ lúc ở nhà hàng. Điều đó không khớp
hoàn toàn với mùi nước hoa cạo râu được cho là từ Chải Chuốt. Nhưng mà,
những thứ bọng đái rẻ tiền nhiều khi chẳng đáng tin tưởng một tí nào, mẹ
kiếp.

Richie chỉ rời phòng duy nhất một lần, để đi kiếm một cái ghế. Trong khi
hắn đi tôi cố thoát ra khỏi dây trói, buộc tấm chăn lại với nhau, rồi tụt
xuống đất, nhưng tôi mới chỉ giải phóng được đến đùi non thì hắn đã quay
trở lại. Khi đã ngồi thoải mái rồi, hắn không gây ra một tiếng động nào,
điều đó làm tôi nghĩ có lẽ hắn cũng đã mua về vài thứ để đọc. Nhưng không
có tiếng lật giở các trang giấy, cho nên hoặc là hắn đọc rất chậm hoặc là
hắn chỉ vui vẻ ngồi đó ngắm bức tường. Hoặc ngắm tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.