TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 140

vị trí, còn cổ tôi, mặc dù chắc chắn không bị gãy, hầu như không cử động
được. Và rồi còn những hòn dái nữa.

Chúng đã thay đổi. Chỉ là tôi không thể tin được rằng chúng là những hòn
dái tôi đã mang suốt cả cuộc đời và đối xử với chúng như những người bạn.
Chúng đã thành ra to hơn, to hơn rất nhiều và hình dáng đã sai lệch hoàn
toàn.

Chỉ có một cách.

Có một kỹ thuật, của những người tập võ thuật, để giải phóng sự khó chịu ở
bìu dái. Người ta thường dùng nó trong các võ đường của người Nhật, mỗi
khi bạn đồng môn hơi quá hăng một chút mà giáng một cú vào khu vực
quanh hạ bộ ta.

Điều anh cần làm là thế này: nhảy mười lăm phân lên không, và tiếp đất
bằng gót chân trong khi hai chân căng cứng hết sức, để làm tăng một cách
tức thời trọng lực dồn lên hòn dái. Tôi không biết tại sao nó lại hữu ích,
nhưng chính thế đấy. Hay là không nhỉ? Bởi vậy tôi phải thử một vài lần,
nhảy lên nhảy xuống xung quanh phòng ở mức mạnh nhất mà cái chân phải
của tôi cho phép, cho tới khi, một cách từ từ, từng tí từng tí một, nỗi đau
đớn tột cùng bắt đầu lắng xuống.

Sau đó tôi cúi xuống để xem xác Richie.

Mác áo vest của hắn cho thấy đó là một sản phẩm của Falkus, Dệt may Cao
cấp, nhưng không có gì khác; hắn có sáu bảng và hai mươi xu trong túi
quần phải, một con dao nhíp có vỏ ngụy trang ở trong túi trái. Áo sơ mi của
hắn làm bằng sợi ni lông trắng, còn giày là loại Baxter bốn lỗ kiểu nửa giày
vò da nâu đỏ. Ít nhiều như thế. Chẳng có gì khác làm Richie tách biệt ra
khỏi đám đông và khiến mạch máu của một thám tử có đôi mắt tinh tường
phải đập nhanh lên cả. Không có vé xe buýt. Không thẻ thư viện. Không có
mẩu quảng cáo cá nhân nào cắt ra từ báo địa phương với một đường
khoanh bằng bút bi đỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.