TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 142

lang. Cách chơi là như thế. Nếu như anh thực sự cần phải chơi trò đó một
mình thì luật chơi khác hẳn. Anh từ từ mở từng cánh cửa, đồng thời kiểm
tra phía sau lưng trong khi làm việc đó, nheo mắt nhìn qua khe bản lề và
mất cả giờ để rà soát hết mười thước hành lang. Điều đó được viết trong
mọi sổ tay hướng dẫn về vấn đề này.

Cảm giác của tôi về các quyển sách hướng dẫn là: mấy anh bạn kia có lẽ
cũng đã đọc chúng rồi.

Tôi đi ngoằn ngoèo trên hành lang nhanh hết sức mình, súng chìa ra trước,
mở tung cả bảy cánh cửa cho tới khi đến cánh cửa cuối cùng thì tôi nhào
xuống núp dưới cửa sổ, định bắn hết băng đạn vào bất kỳ kẻ nào thò đầu ra.
Nhưng không có kẻ nào thò đầu ra.

Song giờ tất cả cửa đều đã mở, và cánh cửa đầu tiên bên trái dẫn tới một
cầu thang. Tôi có thể thấy một vài chục phân cầu thang, và phía trên nó là
một cái gương. Tôi cúi lom khom chạy qua cánh cửa, chĩa khẩu súng lên
trên, xuống dưới cầu thang theo kiểu dọa nạt hung hăng nhất trong khả
năng mình. Chẳng có gì.

Tôi thu tay phải lại và đập báng khẩu Glock vào giữa cái gương làm kính
vỡ tơi tả. Tôi chọn một mảnh to và cắt tay trái vào đó. Tai nạn, nếu như anh
đang phân vân không hiểu làm thế là có ý gì.

Cầm mảnh gương vỡ lên, tôi nheo mắt nhìn cằm mình trong gương. Trông
vết thương không đẹp lắm.

Quay lại hành lang, tôi trở về với phương pháp rà soát chậm, từ từ nhích tới
mép khung cửa, thò mảnh gương vỡ ra, quay nó chầm chậm để nhìn khắp
phòng. Đó là một phương pháp vụng về, và bởi vì các bức tường không dày
hơn ba phân thạch cao Gyproc, có khi còn không ngăn nổi một hột anh đào
phọt ra từ ngón tay một đứa trẻ ba tuổi đang mệt nên khá là vô dụng.
Nhưng phải chăng làm vậy lại có cảm giác dễ chịu hơn so với đứng ở cửa
mà hò “ố hô”?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.