TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 143

Hai căn phòng đầu tiên cũng trong tình trạng giống hành lang. Bẩn thỉu,
toàn những đồ bỏ đi chất đống. Máy đánh chữ hỏng, điện thoại hỏng,
những cái ghế ba chân. Đang ngẫm ngợi rằng chẳng có thứ gì trong bất kỳ
một bảo tàng lớn nào trên thế giới lại nhìn cũ kỹ hơn một chiếc máy
photocopy mười tuổi thì tôi nghe thấy một âm thanh. Một âm thanh của con
người. Một tiếng rên.

Tôi chờ đợi. Âm thanh không lặp lại, bởi thế tôi tua lại trong đầu. Nó phát
ra từ căn phòng kế tiếp trong hành lang. Đó là giọng đàn ông. Đó là một
người đang làm tình, hoặc đang trong tình trạng tồi tệ. Hoặc đó là một cái
bẫy.

Tôi khẽ khàng lùi trở lại hành lang và đi men sang cánh cửa kế bên, nằm
xuống dọc tường. Tôi đưa cái gương ra trước mặt,chỉnh vị trí của nó. Ngồi
trên một chiếc ghế giữa phòng, đầu gục xuống ngực là một người đàn ông.
Lùn, béo, trung niên, bị buộc vào ghế. Bằng mấy sợi dây da.

Có máu ở ngực áo. Rất nhiều.

Nếu như đó là một cái bẫy thì chắc đây là khoảnh khắc đối thủ đợi tôi nhảy
ra mà nói, “Ôi trời ơi, tôi có thể giúp gì được không?” Cho nên tôi cứ ở
nguyên đó quan sát. Người đàn ông và hành lang.

Ông ta không tạo ra âm thanh nào nữa, và hành lang không có động tĩnh gì
khác lạ so với hành lang bình thường. Sau khoảng một phút quan sát, tôi
ném mảnh gương sang một bên rồi bò qua bậu cửa vào trong phòng.

Có lẽ tôi đã biết đó là Woolf ngay từ lúc nghe thấy tiếng rên. Hoặc là do tôi
nhận ra giọng, hoặc là tôi đã nghĩ rằng nếu như Chải Chuốt có thể bắt được
tôi thì hắn túm được Woolf cũng chẳng khó gì.

Hoặc cả Sarah.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.