TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 144

Tôi đóng cửa lại và chống một cái ghế hai chân vào dưới tay nắm cửa. Nó
sẽ không cản được ai, nhưng ít ra nhờ vậy tôi cũng có cơ hội để lộn ba hay
bốn vòng trước khi cửa được mở ra. Tôi quỳ phía trước Woolf, và ngay lập
tức nguyền rủa chỗ đau ở đầu gối. Tôi lùi lại, nhìn xuống sàn. Bảy hay tám
bu lông ốc vít ướt dầu nằm dưới chân Woolf, tôi bèn nghiêng người xuống
để gạt chúng ra xa.

Nhưng đó không phải là bu lông ốc vít, và kia cũng chẳng phải dầu diếc gì.
Tôi đang quỳ lên những chiếc răng của ông ta.

Tôi cởi dây trói, cố nâng đầu ông ta lên. Cả hai mắt ông ta vẫn nhắm,
nhưng tôi không thể biết đó là vì ông ta đang bất tỉnh hay là bởi thịt xương
xung quanh má cùng hốc mắt đã bị sưng vù khủng khiếp. Bong bóng máu
và nước dãi dính đầy quanh miệng và hơi thở của ông ta nghe thật tồi tệ.

“Ông sẽ ổn thôi,” tôi nói. Nhưng tôi còn không tin chính mình thì liệu ông
ta có tin hay không. “Sarah ở đâu?”

Ông ta không trả lời, nhưng tôi thấy là ông ta đang gắng mở mắt trái. Ông
ta nghiêng đầu ra sau và một tiếng lẩm bẩm làm bắn ra một chút bọt quanh
môi. Tôi vươn người lên, cầm lấy hai tay ông ta.

“Sarah đâu?” Tôi nhắc lại, cảm thấy một bàn tay to, đầy lông lá của nỗi lo
âu đang kẹp lấy thanh quản mình. Ông ta bất động một lúc, và tôi bắt đầu
nghĩ ông ta đã chết rồi, nhưng bỗng nhiên ngực ông ta lại phập phồng và
miệng mở ra như thể đang ngáp.

“Anh nói gì, Thomas?” Giọng nói khò khè, và hơi thở của ông ta tệ đi từng
giây. “Anh có...” Ông ta dừng lại để hít thêm không khí.

Tôi biết rằng ông ta không nên nói tiếp. Dẫu biết nên bảo ông ta rằng hãy
lặng yên và giữ sức nhưng tôi không thể làm điều đó. Tôi muốn ông ta nói.
Nói điều gì đó. Về việc ông ta cảm thấy tệ ra sao, kẻ nào đã gây ra điều
này, về Sarah, về cuộc đua ngựa ở Doncaster. Bất cứ thứ gì trên đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.