TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 146

Đó là một khẩu MAC 10. Một loại tiểu liên cỡ nhỏ ác hiểm, không quan
trọng bắn vào ai, nó có khả năng xả hết cơ số ba mươi viên đạn trong thời
gian chưa tới hai giây. Chải Chuốt đã ra sức nã được gần hết ba mươi viên
vào người Woolf, và chúng xé ông ta ra thành từng mảnh.

Tôi cúi xuống bắn một viên nữa vào mồm Chải Chuốt.

Phải mất một giờ tôi mới đi hết từ đỉnh tới chân tòa nhà. Và khi đi hết, tôi
biết rằng nó nằm ở High Holborn, trước kia từng là trụ sở của một hãng bảo
hiểm lớn còn giờ đây trở thành một tòa nhà trống rỗng. Từ đó tôi có một
suy đoán. Rằng nếu súng nổ mà không kéo theo tiếng hú còi của cảnh sát
thì tựu trung có nghĩa là không có ai ở đây.

Không còn cách nào khác, tôi đành bỏ khẩu Glock ở lại. Tôi kéo xác Richie
đặt vào phòng cùng với Woolf, để hắn nằm ngang phòng, sau đó chùi cán
và cò khẩu Glock vào áo tôi rồi ấn nó vào tay Richie. Tôi nhặt khẩu MAC
lên bắn ba viên cuối cùng vào xác Richie, trước khi đặt nó lại cạnh Chải
Chuốt.

Hoạt cảnh đó, như tôi đã sắp xếp, không thuyết phục lắm. Nhưng mà cuộc
sống thực cũng thế thôi, một hiện trường rắc rối thường dễ tin hơn là hiện
trường thẳng đuột. Dù sao thì tôi cũng hy vọng thế.

Rồi tôi về Sovereign, một quán trọ có bữa sáng tồi tàn ở King’s Cross, tôi ở
đó hai ngày ba đêm cho cái cằm có thì giờ khô lại và những vết thâm tím
trên người trở nên có màu đẹp đẽ. Bên ngoài cửa sổ phòng tôi, nước Anh
mua bán ma túy công khai, ngủ với bản thân nó để kiếm tiền, và chiến
những trận say chếnh choáng để rồi sáng hôm sau chẳng còn nhớ gì.

Trong khi ở đó, tôi nghĩ về những chiếc trực thăng, về những khẩu súng, về
Alexander Woolf, về Sarah Woolf, và rất nhiều những thứ hay ho.

Tôi có phải là người tử tế hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.