TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 148

“Là văn phòng đã gọi điện tới sáng nay. Tôi xin lỗi, tôi cứ nghĩ đã nhắc tới
nó rồi cơ mà.”

Cô ta chán ngán quá không buồn hỏi lại. Cô ta nhún vai và bắt đầu điền vào
một cái thẻ khách tham quan cho tôi.

“Carl ơi?”

Carl không chỉ là Carl. Anh ta là CARL. Anh ta cao hơn tôi bốn phân, và
thường nâng tạ vào thời gian rảnh rỗi, thứ mà hiển nhiên anh ta có rất
nhiều. Anh ta cũng là lính thủy quân lục chiến Mỹ, mặc bộ quân phục mới
tinh tới nỗi tôi gần như tưởng mình nhìn thấy người nào đó đang khâu nốt
đường viền ống quần ở mắt cá chân anh ta.

“Ông Solomon,” cô lễ tân nói. “Phòng 5910. Gặp ôngBarnes, Russell.”

“Russell Barnes,” tôi chữa, nhưng chẳng ai để ý.

Carl đưa tôi qua một loạt chốt kiểm tra an ninh đắt tiền, nơi những Carl
khác quét máy dò tìm kim loại khắp người tôi và sờ nắn đến nhàu quần áo
tôi. Họ đặc biệt thích thú với cặp xách tay của tôi, và lo lắng vì trong đó chỉ
đựng một tờ Daily Mirror.

“Tôi chỉ dùng nó làm đồ trang trí thôi,” tôi diễn giải mộtcách vui vẻ, nhưng
nghe vậy dường như phần nào họ cũng thỏa mãn. Có lẽ nếu như tôi bảo họ
tôi chỉ dùng nó để đưa tài liệu mật ra khỏi một đại sứ quán nước ngoài thì
có thể họ sẽ vỗ vỗ lưng tôi và đề nghị mang giúp tôi không chừng.

Carl đưa tôi tới thang máy và đứng sang một bên trong khi tôi bước vào.
Tiếng nhạc có âm lượng nhỏ đến độ khó chịu vọng vào, và nếu như đây
không phải là đại sứ quán, tôi dám thề rằng đó là giọng Jonny Mathis hát
lại bài Bat Out of Hell. Carl theo tôi vào và quẹt một cái thẻ nhựa qua đầu
đọc điện tử, rồi bấm số vào cái bàn phím bên dưới bằng ngón tay đi găng
trắng tinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.