TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 150

“Xin chào ngài.”

Im lặng một chút. Tôi biết tiếng “ngài” sẽ làm ông ta chú ý. Ông ta đánh
hơi không khí, khám phá mùi vị của một đồng chí sĩ quan, rồi chậm rãi
ngẩng mặt về phía tôi. Sau đó ông ta nhìn xuống tay tôi một lúc trước khi
chìa tay ra. Khô như ngói.

Ông ta chuyển cái nhìn xuống ghế thế là tôi ngồi xuống, và khi làm điều
đó, tôi bắt gặp một bức ảnh treo trên tường. Gần như chắc chắn đó là
Norman bão tố, mặc bộ rằn ri, với lời đề tặng viết tay bên dưới khuôn mặt.
Dòng chữ quá nhỏ không đọc được, nhưng tôi dám cá tất tật mọi thứ tôi có
rằng nó bao gồm chữ “đá” và “đít”. Gần đấy là một bức hình lớn hơn của
Barnes mặc đồ kiểu như lính dù, mũ bảo hộ ôm trên tay.

“Anh quốc?” Ông ta gỡ cặp kính ra thả xuống bàn.

“Chính tông, thưa ông Barnes,” tôi nói. “Chính tông.” Tôi biết thừa ông ta
có ý nói Quân đội Anh quốc. Chúng tôi trao cho nhau những cái cười quân
sự gượng gạo để nói với nhau rằng chúng tôi ghét ba cái thứ cứt đái ruồi
bâu đã trói tay những người đàn ông lịch lãm và gọi đó là chính trị. Khi thứ
đó đã đủ với chúng tôi rồi, tôi nói: “David Solomon.”

“Tôi có thể làm gì cho ông, ông Solomon?”

“Tôi nghĩ là thư ký của ngài đã có nhắc, tôi từ Bộ của ông O’Neal tới. Ông
O’Neal có một vài câu hỏi và ông ấy hy vọng ông có thể trả lời được.”

“Cứ nói.” Lời thốt ra thật dễ dàng trên môi ông ta, và tôi tự hỏi đã bao
nhiêu lần và trong bao nhiêu hoàn cảnh khác nhau ông ta đã nói điều đó.

“Nó liên quan đến Nghiên cứu Sau Đại học, thưa ông Barnes.”

“Ừ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.