TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 151

Thế đấy. Ừ. Không phải “ông đang nói tới cái âm mưu của một nhóm
người giấu mặt hòng hậu thuẫn cho hoạt động khủng bố với mục tiêu làm
tăng doanh số các thiết bị quân sự chống khủng bố?” Điều mà, tôi phải thừa
nhận, tôi đã tin là đúng. Nếu không phải thế thì một khởi đầu không đâu
vào đâu là cũng đủ rồi. Nhưng cái tiếng “Ừ” tự thân nó chẳng có ích một
chút nào.

“Ông O’Neal hy vọng ông có thể làm chúng tôi sáng tỏ bằng những suy
nghĩ mới nhất của ông về vấn đề này.”

“Giờ ông ấy vẫn đang hy vọng sao?”

“Chắc chắn rồi,” tôi nói chắc nịch. “Ông ấy hy vọng ông có thể sẵn lòng
làm sáng tỏ giúp chúng tôi bằng lý giải của ông về các sự kiện gần đây.”

“Những sự kiện gần đây nào thế?”

“Có lẽ ở điểm này tôi không nên đi vào chi tiết, thưa ông Barnes. Tôi tin
chắc là ông hiểu.”

Ông ta cười, và có ánh vàng lấp lóe đâu đó trong miệng ông ta.

“Ông có liên quan gì tới việc đặt hàng không, ông Solomon?”

“Hiển nhiên là không, thưa ông Barnes.” Tôi cố tỏ vẻ thảm thương. “Vợ tôi
còn không tin tôi khi đi mua sắm ở siêu thị cơ mà.”

Nụ cười của ông ta tắt ngấm. Trong vòng tròn mà Russell P. Barnes bước
vào, hôn nhân là một việc mà những người chinh chiến có phẩm giá chỉ
làm ở chốn riêng tư. Nếu như họ có làm.

Điện thoại trên bàn ông ta kêu khe khẽ, ông ta liền giật ống nghe đưa lên
tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.