TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 152

“Barnes.” Ông ta lấy bút ra, ấn cái nắp lên xuống vài lần trong khi lắng
nghe. Ông ta gật đầu và nói vâng vài lần rồi gác máy. Ông ta cứ nhìn cây
bút, và dường như đã đến lượt tôi nói.

“Tuy vậy, tôi nghĩ có thể nói rằng điều chúng tôi quan tâm là sự an toàn,”
tôi ngừng lại một chút để báo trước lời nói giảm, “của hai công dân Mỹ
hiện đang cư trú trên đất Anh. Tên của họ là Woolf. Ông O’Neal băn khoăn
không biết liệu ông có thông tin nào có thể giúp Bộ chúng tôi đảm bảo rằng
họ sẽ được bảo vệ thường trực hay không.”

Ông ta khoanh tay trước ngực và ngả người ra ghế.

“Chết tiệt.”

“Xin lỗi, ngài nói gì?”

“Người ta nói rằng nếu anh ngồi yên lâu quá thì sẽ bị cả thế giới qua mặt.”

Tôi cố ra vẻ bối rối.

“Tôi vô cùng xin lỗi, thưa ông Barnes, nhưng e tôi không hiểu ý ông là gì.”

“Đã lâu lắm rồi kể từ khi tôi phải nốc chừng ấy thứ rác rưởi trong một cái
cốc.”

Một cái đồng hồ tích tắc đâu đó. Khá nhanh. Dường như quá nhanh đối với
tôi, trong khi nó đếm từng giây.

Nhưng mà đây là một tòa nhà Mỹ, và có lẽ người Mỹ đã quyết định rằng
một giây như thế là quá chậm, nên họ bèn nghĩ về một cái đồng hồ có thể
chạy được một phút trong vòng hai mươi giây. Bằng cách đó, họ có nhiều
giờ chết tiệt hơn trong một ngày chết tiệt hơn so với những tên người Anh
chết tiệt này.

“Ông có thông tin gì không, thưa ông Barnes?” Tôi hỏi, vẻ lì lợm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.