TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 154

“Điều tôi thật sự muốn nói là nếu như bộ phận của ông có thể tuyển mộ hai
David Solomon để làm cùng một việc thì hẳn các ông có một ngân quỹ mà
tôi ước gì mình có.”

Ôi thôi.

Ông ta đứng lên và bắt đầu đi vòng quanh bàn. Chẳng đe dọa hay gì, chỉ để
co duỗi chân một chút.

“Có thể các ông có nhiều hơn? Có thể các ông có cả một sư đoàn David
Solomon. Phải thế không?” Ông ta ngừng lại. “Tôi đã gọi cho ông O’Neal.
David Solomon giờ này đang trên một chuyến bay tới Praha, và dường như
O’Neal nghĩ đó là David Solomon duy nhất mà ông ta có. Bởi vậy có lẽ tất
cả David Solomon các ông cùng lĩnh lương chung chăng?” Ông ta với tay
về phía cửa, mở ra. “Mike, gọi đội E tới đây. Ngay bây giờ.”

Ông ta quay lại, dựa người vào khung cửa, hai tay khoanh lại, nhìn tôi.

“Ông có khoảng bốn mươi giây.”

“Được thôi,” tôi nói. “Tên tôi không phải là Solomon.”

Đội E gồm có hai Carl, mỗi người đứng một bên ghế tôi. Mike đã thế chỗ ở
cửa còn Barnes quay lại ngồi vào ghế sau bàn. Tôi đang đóng vai kẻ bại
trận buồn chán.

“Tên tôi là Glass. Terence Glass.” Tôi cố sao cho cái tên đó nghe càng nhạt
thếch càng tốt. Nhạt đến mức sẽ không ai nghĩ tới chuyện bịa ra nó. “Tôi
quản lý một phòng tranh ở đường Cork.” Tôi thò tay vào trong túi ngực và
tìm thấy tấm danh thiếp mà cô tóc vàng được nuôi dưỡng tốt kia đã đưa
cho. Tôiđưa lại cho Barnes. “Đây. Cái cuối cùng. Tiện thể, Sarah làm việc
cho tôi. Từng làm việc cho tôi.” Tôi thở dài và sụp người thấp xuống một
chút. Một người đã đánh cược và đã mất mọi thứ. “Cách đây vài tuần, cô ấy
đã xử sự... Tôi không biết nữa. Có vẻ cô ấy lo lắng. Thậm chí là sợ hãi. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.