TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 156

“O’Neal ấy à?”

Tôi làm ra vẻ thảm bại hết sức.

“Có chuyện gì về ông ta?”

“Tại sao ông biết được những thứ đó về O’Neal?”

“Trong hồ sơ,” tôi nhún vai. “Tôi đã nói với ông rồi, tôi đã đọc hồ sơ của cô
ấy. Tôi muốn biết điều gì đã xảy ra với cô ấy.”

“Tại sao ông không nói với tôi điều này ngay từ đầu? Tại sao lại nói toàn
ba chuyện vớ vẩn kia?”

Tôi cười to và liếc nhìn mấy tay Carl.

“Ông không phải là người dễ gì gặp được, ông Barnes. Tôi đã cố gọi điện
cho ông mấy ngày liền. Người ta cứ chuyển cuộc gọi của tôi sang bộ phận
làm visa. Chắc họ cho rằng tôi đang giở trò để cố lấy Thẻ Xanh. Bằng cách
thông qua một người Mỹ.”

Một khoảng lặng dài.

Đó là câu chuyện ngớ ngẩn nhất tôi đã từng kể; nhưng tôi đang đánh cược -
một cách đầy may rủi, phải thừa nhận thế - vào lòng tự tôn nam nhi của
Barnes. Tôi đọc thấy ông ta là hạng người kiêu ngạo bị mắc kẹt ở xứ người,
và tôi hy vọng rằng phần lớn trong ông ta muốn tin rằng mọi câu chuyện
mà ông ta gặp đều ngớ ngẩn như câu chuyện của tôi. Nếu như không ngớ
ngẩn hơn.

“Ông đã thử nói điều này với O’Neal chưa?”

“Theo Bộ Quốc phòng thì không có người nào có tên như thế làm việc ở
đó, nên tôi đành trình báo về người mất tích với đồn cảnh sát nơi tôi cư
trú.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.