TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 155

ấy bắt đầu nói về những điều lạ lùng. Rồi một hôm cô ấy không tới làm
việc nữa. Biến mất. Tôi gọi điện. Không ai thưa. Tôi thử gọi cho bố cô ấy
vài lần, nhưng dường như ông ấy cũng biến mất. Tôi đã xem qua một số
thứ trên bàn của cô ấy, những thứ vặt vãnh, và tôi thấy một bộ hồ sơ.”

Đến đó Barnes khẽ khịt mũi, bởi thế tôi nghĩ cứ thử nói thêm chút nữa.

“Nghiên cứu Sau Đại học. Ghi ở ngoài bìa. Lúc đầu tôi nghĩ nó là thứ gì đó
về Lịch sử Mỹ thuật, nhưng hóa ra không phải. Thực tình mà nói, tôi không
hiểu nó là gì. Kinh doanh. Sản xuất hay gì đó. Cô ấy có để lại vài dòng ghi
chú. Một người đàn ông tên Solomon. Và tên của ông. Đại sứ quán Mỹ.
Tôi... Tôi có thể trải lòng với ông được không?”

Barnes nhìn lại tôi. Chẳng có gì trên mặt ông ta ngoài sẹo và những nếp
nhăn.

“Đừng nói với cô ấy điều này,” tôi nói. “Ý tôi là cô ấy không biết điều này,
nhưng... Tôi yêu cô ấy. Đã vài tháng rồi. Thực sự đó là lý do tại sao tôi cho
cô ấy công việc đó. Tôi không cần thêm người làm ở phòng tranh, nhưng
tôi muốn được ở gần cô ấy hơn. Tôi chỉ nghĩ đến mỗi chuyện đó. Tôi biết
nói thế nghe có vẻ yếu đuối, nhưng... ông có biết cô ấy không? Ý tôi là ông
đã từng gặp cô ấy chưa?”

Barnes không trả lời. Ông ta chỉ kẹp tấm danh thiếp tôi đưa giữa các ngón
tay, và nhướng lông mày nhìn lên Mike. Tôi không quay lại, nhưng Mike
hẳn là đang bận rộn.

“Glass,” một giọng nói. “Đã kiểm tra.”

Barnes hít hơi qua kẽ răng một lúc rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoại trừ cái
đồng hồ, căn phòng yên tĩnh đến đáng kinh ngạc. Không tiếng điện thoại,
không tiếng máy chữ, không tiếng xe cộ ngoài đường. Cửa sổ chắc hẳn
phải bốn lớp kính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.